
ào phòng sắp xếp
quần áo. Cô ngồi trơ như khúc gỗ mục trên ghế sopha ngoài phòng khách. Rồi
thiếp đi trong tâm trạng rối bời...
+++
Thứ 6 ngày 13 tháng 9...
"Thân xác anh rã rời, tan theo
làn mây.
Một màn gió đến bên em mong vòng tay,
ôm anh nhưng sao không thể?
Em gần kề nhưng sao quá xa.
Cuối cùng được nhìn em cười, và rồi
sẽ không còn bao giờ còn được ngăn trên đôi mi em thêm dòng lệ về bên em trong
từng cơn mơ, rồi đi khi ban mai rực rỡ, khói làm mờ mắt anh. Sương đêm vây
quanh anh.
Anh được sống trong rừng hoa trắng,
không nắng ban mai..."
Nước mắt cô đua nhau lăn dài mỗi khi
nghe lại bài hát này. Cô nhớ ngày xưa, cô khao khát được trở về ngày xưa, nhưng
cô chưa bao giờ hối hận vì đã chấp nhận lấy anh. Vì đối với cô, anh vẫn là
người cô yêu nhất, vẫn là chồng cô, vẫn là cha của con gái cô. Cô nặng nhọc gõ
dòng status:
"Thứ 6 ngày 13: Em mất anh...
Thứ 7 ngày 14: Cả thế giới mất em"...
Ngay lập tức, bạn bè cô thi nhau
"buzz" hỏi han, lo lắng, kể cả một vài người hiếu kì:
- Có chuyện gì thế mày?
Cô lặng thinh, vô thức đóng tất cả
các cửa sổ chat. Có một điều cô đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ muốn tin:
" Nhân Mã rất đa tình, một cơn
gió thoảng cũng đủ làm chàng phải lòng ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa là
chàng sẽ phải lòng suốt đời..."
Cô gục trên bàn phím laptop, chưa bao
giờ ngừng bơ vơ!
+++
Cô quyết
định sẽ đưa Ni Ni đi du lịch. Cô thèm biển, thèm cái hương vị mằn mặn của gió
biển đến nao lòng. Chuyến xe 5h sáng từ Hà Nội về Hạ Long, mang theo nhiều xúc
cảm. Ni Ni đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên nó được đi chơi xa, trên
đường thắc mắc đủ thứ:
- Mẹ mẹ!
Sao cỏ lại dài thế kia?
- Đó là
cây lúa, là cánh đồng đấy con. Còn kia là con trâu.
- Con
trâu ăn lúa hả mẹ?
Một phút
sau lại tiếp tục:
- Mẹ mẹ!
Sắp đến Hạ Long chưa?
- Sắp
rồi con ạ.
- Được
đi tắm biển hả mẹ?
- Ừ- Cô
nhìn con trìu mến.
- Biển
có nhiều nước như bể bơi không mẹ?
Cả xe
phì cười vì sự đáng yêu của bé.
Ni Ni
thích thú chạy lon ton, vẩy nước tung tóe. Cô hướng dẫn nó xây lâu đài cát, con
bé hì hục đắp từng nắm cát, cần mẫn và chăm chú. Miệng bi bô:
- Mẹ
nhìn này. Lâu đài cát của Ni đẹp không?
Rồi nó
đưa ngón tay bé xíu, chỉ:
- Đây là
phòng của Ni, đây là phòng của mẹ, còn đây là phòng của bố...
Tim cô
đau nhói. Ni Ni vẫn tiếp tục:
- Mẹ mẹ!
Ni muốn nuôi chó con. Mẹ bảo bố Phong mua chó con cho Ni nhé?
Sống mũi
cay xè, cô muốn vỡ tung ra để hòa với biển. Biển thật bao la, còn cô thì quá bé
nhỏ...
+++
Vừa đặt
chân về Hà Nội, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Chắc không phải khách mua
hàng, vì cô dùng số riêng để giao dịch, còn số này chỉ bạn bè và người thân mới
biết. Cô ngập ngừng:
- A
lô...
- Huyền
phải không?
- Ai
thế? - giọng cô nhẹ bẫng.
- Chị là
Vân. Muốn gặp em nói chuyện có được không?
Cổ họng
cô nghẹn đắng. Cô muốn gào lên trong điện thoại "Con đàn bà đê tiện".
Nhưng lấy hết bình tĩnh, dồn nén cảm xúc, cô hỏi lại :
- Ở đâu?
+++
Vân ngồi
vắt vẻo trên ghế mây trắng, dáng vẻ yêu kiều. Quả thật Vân rất đẹp. Thấy cô,
Vân nở một nụ cười ma mãnh:
- Em
ngồi đi.
Thằng
phục vụ nhanh nhảu chạy tới:
- Chị
dùng gì ạ?
- Cacao
đá - cô lạnh lùng.
Vân lên
tiếng:
- Anh
Phong nói em không chịu kí đơn ly dị?
- Đâu
phải chuyện của chị?
- Em có
vẻ hay thích hỏi ngược lại người khác nhỉ - Vân mỉa mai.
- Đó
cũng là một cách trả lời.
- Tại
sao em không chịu buông tha anh ấy?
- Để hai
người đạt được mục đích à? Tôi không ngu.
Vân tỏ
vẻ khó chịu:
- Em
không có tự trọng à? Anh ấy đã nói đến thế...
- Có tự
trọng thì tôi đã không ngồi tiếp chuyện với chị. Thế chị nghĩ cướp chồng của
người khác là liêm xỉ và vẻ vang lắm hả?
Vân tím
mặt, chống chế:
- Dù sao
em vẫn còn quá trẻ để hiểu được sự đời. Không có tri thức lẫn vốn sống, anh
Phong là người làm ăn. Cần một người phụ nữ hiểu và có thể chia sẻ khó khăn với
anh ấy...
Cô trừng
mắt:
- Nước
sông không phạm nước giếng, tại sao giếng nhổ nước miếng vào sông? Chị biết
những gì mà dám nói tôi không có tri thức?
Vân
khinh khỉnh:
- Không
công ăn việc làm, ăn bám chồng con.
"Thật
nực cười" - cô thầm nghĩ. Con đàn bà này đúng là chẳng hiểu vấn đề và
cuồng ngôn hết sức. Cô không biết phải nói thế nào cho ả ta hiểu được. Cô nhìn
Vân thách thức:
- Chị
muốn uống Cacao không cần ống hút?
Vân chớp
mắt :
- À! Em
đúng là chua ngoa như lời đồn đại.
Cô bực
mình, đứng phắt dậy:
- Tôi
chẳng có nhiều thời gian ngồi đôi co với chị. Tôi sẽ không bao giờ ký vào tờ
đơn đó. Còn riêng chị, tôi nói thế này: đừng bao g