Ring ring
Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 7.5.00/10/322 lượt.

gay nửa viên gạch nằm lăn lóc dưới chân, dùng hết
sức đập vào mặt thằng to con nhất. Máu! Nó kinh hãi, đưa tay lên bịt miệng,
suýt thì nó đã kêu lên. Thằng to xác lảo đảo, thét lớn:

- Đập nó!

Ba thằng còn lại như chỉ đợi có thế,
lao vào gã trai kia hệt những con linh cẩu trước cái xác tươi. Ba thanh kim
loại trên tay chúng quật xuống tới tấp. Nó thấy gã oằn mình trong trận đòn roi.
Gã vòng hai cánh tay gầy guộc ôm chặt đầu, máu từ miệng hộc ra như người say
nôn mửa. Nó thấy mình run lên từng đợt, toàn thân mềm nhũn ra. Khi nó không thể
đứng vững, cũng là lúc gã gục xuống, nằm bất động. Mồ hôi túa ra ướt nhẹp lưng áo.
Bỗng nó thấy sợ, chẳng may chúng phát hiện nó đang nấp ở đây thì sao? Số phận
nó liệu có giống gã kia? Nó bấu chặt lấy cái cột, muốn gãy móng tay. Gã quằn
quại dưới đất, nấc nấc như thể người đang hấp hối. Thằng to con lên tiếng:

- Thôi đủ rồi, vứt mẹ nó ở đây. Tao
mất nhiều máu, chóng mặt quá!

Ba thằng kia ngừng đánh, trước khi bỏ
đi, một thằng quay lại nhổ toẹt bãi nước bọt trước mặt gã, gằn giọng:

- Lần sau chừa mặt bọn bố mày ra! Còn
ý định bùng nợ một lần nữa thì không yên đâu con ạ!

Nó vẫn chôn chân ở đó, chưa hoàn hồn.
Cho đến khi bốn thằng thanh niên nọ khuất bóng, nó mới thận trọng rời chỗ nấp,
mon men lại gần gã. Gã khó khăn chống tay xuống đất làm điểm tựa nâng tấm thân
bê bết máu mấy lần mới dậy được. Nó rụt rè rút từ trong túi xách một tờ khăn
giấy, tiến đến bên gã:

- Anh ơi...

Gã nhìn nó bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bỗng, gã quát:

- Tránh ra!

Nó giật mình, co rúm người lại. Vẫn
nhìn gã không chớp mắt. Gã hạ giọng:

- Còn giấy không? Ném hết đây.

Nó lật đật ném cho gã cả bịch giấy
được chuẩn bị đúng ra là cho việc khóc lóc của mình. Gã hậm hực lau sạch máu
quanh miệng, những vết thương trên mặt gã bắt đầu sưng lên, tím bầm lại. Nó vẫn
tròn mắt nhìn gã, không dám nói câu gì. Chưa bao giờ nó thấy mình liều lĩnh như
lúc này. Chợt, gã đứng bật dậy, bỏ đi. Nó còn bàng hoàng lắm, cứ đứng đó cho
đến khi bóng gã đã khuất sau con đường nhỏ, và màu tím hoàng hôn bắt đầu bao
trùm khắp không gian mới lững thững quay gót ra về...

+++

Hai ngày sau cơn chấn động tinh thần,
nó lại tìm đến "Thiên đường".

Nơi ấy vẫn bình yên, vẫn tinh khôi
như những gì vốn dĩ.

Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ khô xác xơ
vì nắng cháy, gục mặt lên đầu gối. Có được phép khóc không khi chính nó luôn
dặn lòng phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những cơn mưa nếu muốn gặp cầu vồng?
Tự nhiên nó thấy lòng mình trống trải... Lúc này phải chi có một ai đó ở bên
cạnh, dù là nói những câu an ủi vô thưởng vô phạt, dù là chẳng làm nó vui lên,
dù là chỉ im lặng ngồi nghe nó kể lể, hay cho nó mượn tạm bờ vai để dựa vào mà
khóc một trận bét nhè đi, rồi ngày hôm sau sẽ sống khác... Nhưng không, tìm đâu
ra người đó?! Người nó cần nhất lúc này đã xách vali ra đi với những hoài bão
sục sôi ở nơi xa lắm rồi... Nó bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm của hai đứa, những
lời bạn ấy đã nói, đã hứa. Những dự định về một tương lai tươi đẹp mà bạn ấy vẽ
ra trước mắt nó như một bức tranh màu mè sinh động toàn một màu hồng... Giờ đây
nó phải tự mình đào mồ chôn chặt kí ức, quả thật rất khó khăn. Ngón tay nó vô
thức, nguệch ngoạc trên nền đất nét vẽ ngẩn ngơ: một cái mặt :(

Đột nhiên, gã xuất hiện, lừ lừ đi
về phía nó. Nó giật mình, ngước nhìn gã đầy sợ sệt. Gã chẳng nói chẳng rằng,
ngồi xuống cạnh bên nó, đưa chân di di hình nó vừa vẽ, sau đó sửa lại thành một
cái mặt :D

Rồi quay sang nó, châm chọc:

- Trẻ con dạo này đứa nào cũng đam mê
bộ môn tự kỷ à?

- Dạ... - Nó bối rối.

Gã lại hất hàm, hỏi cộc lốc:

- Ra đây làm gì?

- Ngồi chơi thôi ạ... - Nó ngập
ngừng.

- Trốn học à? Lớp mấy rồi?

- Lớp 13.

Gã nhìn nó, thoáng chút ngạc nhiên,
rồi "à" lên một tiếng :

- Mặt non choẹt thế này mà đã đại học
rồi cơ à? Trường nào đấy?

- Đại học Bôn Ba - nó thở dài.

Gã phá lên sằng sặc:

- Toạch thì bảo em toạch. Lại còn
chơi chữ.

Nó không nói gì, tiếp tục trò chơi
ném sỏi xuống mặt hồ. Gã bắt chuyện với nó, tự nhiên như đã quen từ lâu :

- Tên?

- Vy ạ.

- Ừ. Anh tên Hoàng. Gọi là Hoàng
"sa". Tính đến nay là được hai mươi ba mùa lúa trổ bông...

- Vâng. Ơ nhưng mà - Nó tròn mắt -
Anh ở Hoàng Sa á?

Gã ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Con này máu lên não chậm thế, gọi
Hoàng "sa" vì anh đã từng...bán cần sa...

Nó hoảng hốt, nhìn gã như gà nhìn
thấy cáo. Lắp bắp hỏi lại:

- Cần...cần sa ý ạ?

Gã ngửa cổ lên trời, giọng nhẹ bẫng:

- Ừ. Nghề tay trái ấy mà...

- Anh đi làm rồi hả? - Nó ngây ngô.

- Anh làm từ năm 19 tuổi, bố anh bảo
học ít thôi, thông minh quá người ta ganh ghét. - Gã nhăn nhở.

Nó bật cười. Nhíu mày:

- Mà anh làm gì thế?

- Chỗ nào có bát có đĩa là có anh.

- Đầu bếp? - Nó chớp