Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323214

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

iờ đánh giá sách qua bìa! Chị
cũng vậy thôi, lòe loẹt và hào nhoáng lắm, nhưng biết đâu đằng sau cái mã đó,
là những trang giấy đã bị xé ngang xẻ dọc...

Vân cứng
miệng, không thể phản kháng. Cô bước đi trong sự ngỡ ngàng xen lẫn tức giận của
Vân. Cô không thất bại!

+++

Anh mua
nhà sống cùng Vân đã được gần hai tháng. Vân có được anh, làm vương làm tướng.
Con gái Bạch Dương, mưu mô không kém một ai. Vân đòi anh thuê ô sin, nhõng nhẽo:

- Anh
xem này, em mà nấu cơm rửa bát thì hỏng hết móng tay mất.

Anh thở
dài:

- Anh
luôn muốn được ăn một bữa cơm em tự tay nấu.

Vân ngó
lơ.

Một lần
anh đi công tác tận trong Nam, nhưng về sớm hơn dự tính những hai ngày. Định
bụng sẽ mua cho Vân một sợi dây vàng trắng, gây bất ngờ cho Vân, nên anh về mà
không báo trước. Vừa lái xe đến cách nhà chục mét, thì một chiếc xe khác trờ
tới. Vân uốn éo mở cửa xe, bước vào. Chiếc xe lao đi trong đêm tối. Anh đờ đẫn.
Anh chợt nghe lòng mình đau buốt...

+++

Trời đổ
mưa như trút nước, cô ngồi gấp hạc giấy treo đầy nhà cho Ni Ni. Con bé nói làm
như vậy mới giống thiên đường... Cô ngậm ngùi cay đắng. Ni vẫn đinh ninh rằng
anh đi công tác nước ngoài, khi về sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho nó. Ni ăn rất
ngoan, ngủ rất ngon, nhưng chẳng hôm nào quên hỏi:

- Bao giờ bố Phong về hả mẹ?

Cô mở laptop, những ca từ vang lên
nhẹ nhàng:

" Chậm dần từng ngày qua đi chốn
đây bỏ lại mình em nhớ anh mà thôi

Tìm a trên con phố ấy đi qua em vẫn
đấy tiếng cười nhưng không bên em

Một ngày lại một ưu tư cớ sao thật
dài dù em muốn quên thật mau

Chờ đợi người quay về đây

Chờ đợi một câu người nói

Anh vẫn còn yêu..."

Nét mặt cô vẫn buồn rười rượi, bài
hát nào cũng khiến cô nhớ anh tha thiết. Ni Ni nằm bò ra sàn tập tô tập vẽ. Anh
đau đáu nhìn con qua cửa sổ, xót xa. Chợt anh vô ý, đè tay lên công tắc đèn ngoài
hiên. "Tách", đèn hiên nhà bừng sáng, Ni Ni ngước lên, bắt gặp ánh
mắt anh thân thuộc. Nó hét toáng lên, lao ra cửa :

- Bố về bố về! Ah ah ah..! Mẹ ơi bố
Phong về rồi!!!

Con bé níu chặt lấy chân anh, mếu máo:

- Con nhớ bố Phong! Con nhớ bố Phong!

Anh nghẹn ngào ôm con vào lòng, không
nói lên lời. Cô bước ra, nhìn anh thổn thức. Nước mắt lại rơi, chẳng biết vui
hay buồn, mừng hay tủi. Anh ngập ngừng:

- Vợ à.. Anh...

Cô mỉm cười, chặn ngang lời anh, hai
ngón tay đặt lên môi anh, dịu dàng như ngày ấy:

- Không... Đừng nói gì... Về với
em...Nhân Mã!

Ba ngày nay, như một thói quen, nó
tìm đến "thiên đường".

"Thiên đường" của nó, nơi
không ai biết nó, không ai thấy nó, nơi chỉ có mình nó, tuyệt nhiên yên tĩnh.

Đó là cái hồ đằng sau một khu vui
chơi đang thi công dang dở thì chủ đầu tư vỡ nợ và bị bỏ hoang. Hồ không rộng
lắm, thậm chí chẳng có tên. Nhưng sạch sẽ và nước trong veo, thậm chí có thể
nhìn thấy cả đáy. Mặt hồ phẳng lặng, xanh ngăn ngắt như miếng thạch khổng lồ.
Mấy hòn núi nhân tạo đứng lố nhố quanh đó, âm thầm quan sát bàn tay con bé nhỏ
nhắn, nắm chặt những viên sỏi trắng muốt như muốn nghiền nát, rồi mím môi, ném
mạnh xuống lòng hồ, tạo thành những vòng tròn đồng tâm lan dần đều về bốn phía.

Nó vừa trượt đại học. Ờ, dễ hiểu, coi
như là một vấp ngã đi, học hành là chuyện cả đời... Dù sao nó cũng đã rất cố
gắng, có điều đó là số phận.

Người yêu nó đùng đùng bỏ vào Nam
học, không cả nói lời chia tay. Nó tự biết phải cư xử sao cho đúng, không níu
kéo, không khóc lóc. Chỉ gửi cho bạn ấy một tin nhắn trước lúc ra sân bay
:"Lên đường may mắn, em sẽ nhớ anh lắm". Ờ, dễ hiểu, nó giờ là kẻ sa
cơ lỡ bước, hẳn bạn ấy đã rất thất vọng, rồi thì bạn ấy còn cả tương lai trước
mắt, tình cảm thì cũng cứ nhàn nhạt như nước lọc không đường không đá... Thanh
niên mà, kệ. Rồi thời gian sẽ khiến nó quên mau thôi...

Bố mẹ nó vừa cãi nhau một trận, hục
hặc mấy ngày nay. Người này đổ cho người kia rằng "nuông chiều, không biết
dạy nó" và "con người ta thì đỗ đạt nở mày nở mặt, con mình thì cứ
như cục nợ nuôi cho tròn trách nhiệm"... Ờ, dễ hiểu, bố mẹ nào chẳng muốn
con cái thành người, ai muốn ra "ngợm" thế này đâu. Nó không trách bố
mẹ. Rồi những lo toan bộn bề cuộc sống sẽ tự hâm nóng tình cảm và làm họ xích
lại gần nhau.

Bằng ấy "nỗi đau", là bằng
ấy cách nó tự an ủi, tránh trường hợp xấu nhất như những kẻ bần cùng quá thường
hóa làm liều... Nó chỉ buồn thôi, và nó thấy nơi này quá tuyệt vời để phục vụ
cho việc gặm nhấm nỗi buồn của nó...

Bỗng, tiếng bước chân huỳnh huỵch và
tiếng người nhốn nháo phá tan dòng suy nghĩ lửng lơ... Con bé sợ hãi, vội vã
tìm chỗ nấp. Nó lẩn nhanh và nhẹ như thằn lằn, cố hết sức không gây tiếng động,
căng mắt, nín thở theo dõi cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra. Một nhóm thanh
niên, bốn thằng đầu trọc, "tranh ảnh" đầy người đang dồn một gã trai
cao lêu ngêu, gầy xơ xác đến sát mép hồ. Gã nhận ra mình không thể thoát, chẳng
suy nghĩ lâu, cúi xuống nhặt n


Snack's 1967