
h
vì má em đã đi trước. Em viết : Thôi ông khỏi tiển đưa làm gì cho mất
công. Thiên hạ biết cười chết. Em muốn chúng ta chia tay âm thầm. Nếu
gặp ông ở bến xe em sẽ không viết thư cho ông nữa và khi nào có dịp về
thăm ba, em cũng không thèm ghé thăm ông.
Tờ mờ sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bến xe. Trời hơi lạnh vì đêm qua mưa suốt đêm, tôi co ro đứng núp trong bóng tôi một hiên nhà mong nhìn
thấy cô bé một lần nữa trước khi chia tay. Khoảng năm giờ ba mươi tôi
thấy vai em mang xách tay đi từ một con hẻm nhỏ một mình. Em đến ghi tên ở quầy lấy vé rồi bước lên xe ngồi ở một ghế gần cửa. Thây kệ thiên hạ
cười, thây kệ những lời dặn trong thư tôi chạy vội đến gặp em.
- Ông không nghe lời em há. Được rồi em sẽ làm đúng theo những gì em đã viết.
Tôi đưa mắt nhìn em chẳng biết nói gì. Tôi luôn luôn chẳng biết nói
gì vào những dịp chia tay. Mãi đến khi xe rồ máy chạy, tôi không ngăn
được, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em bỏ ra ngoài cửạ Cô bé nói
như sắp khóc.
- Ông là một con mọt.
- Chúa ơi! Một người bảnh bao như tôi lại có hình dáng như con mọt sao ? Cô bé có cận thị chăng ?
- Ông là một con mọt kinh khủng đã ăn ruỗng trái tim bằng gỗ thông của em.
Sáng thứ sáu ấy, dù bị nhức đầu, tôi cũng cố gắng đến giúp người bạn
trang hoàng sân khấu cho một buổi trình diễn ca nhạc của trường anh như
đã hứa. Buổi trình diễn có bán vé để lấy tiền phát phần thưởng cho các
học sinh xuất sắc cuối niên học.
Tôi đến quá sớm. Trước rạp hát chưa có khán giả, những em học sinh trong ban trật tự đeo nơ đỏ trước ngực
đang loay hoay làm những công việc vặt. Tôi đưa thiệp mời cho một em gác cửa để vào rạp ngồi nghỉ chân. Trong rạp tối om, máy điện chưa chạy,
chỉ có một vài vệt sáng lờ mờ ở những khe cửa hở ở trên cao, tôi phải
đưa tay lần mò để tìm một chỗ ngồi.
Bóng tối và những dãy ghế trống trơn đã giúp cơn đau trong đầu tôi
dịu đi rất nhanh. Nhắm mắt lại, tôi ước ao được ngủ ở đây một giấc có lẽ bệnh nhức đầu sẽ không còn hành hạ. Chợt có tiếng ca nho nhỏ khiến tôi
mở mắt, nhờ đã quen với bóng tối tôi nhận ra một người mặc áo trắng ngồi cách tôi một hàng ghế. Có lẽ em là nữ sinh trong ban văn nghệ nên mới
được phép vào rạp lúc này. Em đang hát một bài nhạc nào đó tôi không
nghe rõ lời, nhưng tiếng ca thật trầm ấm và tôi không ngăn được đánh
diêm để châm một điếu thuốc. Tiếng diêm quẹt làm em ngừng hát, nhờ ánh
sáng leo lắt ở đầu que diêm, tôi thấy em quay lại và đôi mắt nhìn thẳng
vào tôi. Tôi vội quăng que diêm đang cháy dở nói xin lỗi đã gây ra tiếng động. Em nói không sao, chính em đã gây ra tiếng động trước ông. Tôi
hỏi em có hát trong buổi trình diễn sáng nay không. Em nói dạ có. Tôi
hỏi thăm người bạn trưởng ban văn nghệ đã đến chưa. Em nói em cũng đang
đợi thầy ấy đến và ông có phải là người mà giáo sư nhờ đến đánh nhạc đệm cho tụi em hát không. Tôi lắc đầu. Tôi không biết đánh đàn, tôi đến
giúp người bạn căng cái màn trên sân khấu và tôi chỉ biết kéo màn. Em
cười nói công việc ấy cũng quan trọng lắm, vì nhờ ông khán giả mới thấy
tụi em. Tôi nói cũng nhờ các em mà tôi mới có việc làm.
Điện trong
rạp được bật sáng cùng lúc một số đông người bước vào. Người bạn đến
chào tôi rồi anh vẫy tôi cùng một số học sinh đi vào hậu trường. Phải
mất nhiều thời giờ chúng tôi mới căng được chiếc màn hơi nhỏ so với
chiều rộng sân khấu. Vì thiếu ròng rọc để kéo dây nên hai em học sinh đã thay tôi nắm hai cánh màn chạy đi chạy lại mỗi khi muốn mở hay khép
màn.
Buổi trình diễn thật vui, những tiếng vỗ tay chen lẫn tiếng la ó đã
không ngớt vang lên sau mỗi màn trình diễn. Suốt buổi, tôi mải nói
chuyện với một người bạn về ban vũ của các học sinh Chàm. Trong bộ quần
áo nhiều màu sắc, các em đã bước đi những bước lạ lùng theo tiếng nhạc
dồn dập, nhưng vẫn ẩn mang những nỗi buồn man mác. Tôi đã quên mất cô bé gặp trong rạp lúc đầu.
Khi buổi trình diễn chấm dứt, tình cờ gặp lại em trên đường về cùng đứng đợi xe lam, tôi ngờ ngợ hỏi:
- Có phải em đã hát bản Phố buồn trong buổi trình diễn ?
Cô bé nhướng mắt nhìn tôi qua khung kính cận để nhận diện rồi trả lời:
- Vâng, ông nghe em hát thế nào ?
Thú thật, lúc em hát tôi mải nói chuyện với người bạn nên đâu có biết gì, nhưng chỉ cần nhìn tướng em, tôi cũng đoán được em là một người hát rất hay.
- Thật tuyệt vời. Tôi ước ao có dịp được nghe em hát lại.
Hẳn nhiên, em chẳng tin lời tôi. Nhưng may nhờ đôi mắt tôi, đôi mắt lờ đờ
như người sắp chết, trông có vẻ rất thành thật nên em bằng lòng hứa sẽ
hát cho tôi nghe khi có dịp.
Tôi không bao giờ tin dịp may có sẵn từ trời cao rơi xuống đầu mình, nên tôi phải tự tạo ra dịp may bằng cách
hỏi thăm người bạn dạy học về tên và địa chỉ của em. Ngay trong buổi
chiều thứ bảy, sau khi đã hút hết nửa bao thuốc để lấy can đảm, tôi đã
mạnh dạn đến gõ cửa nhà em.
Thật may, tôi đã gặp chính em mở cửa. Cô bé tròn xoe mắt ngạc nhiên và niềm nở mời tôi vào nhà.
Em cho biết đây