
là nhà của nội em, em đến đây trọ học vì nơi gia đình ở,
trường trung học chỉ có các lớp đệ nhất cấp. Em nói vì mới đến đây học
niên khóa đầu nên chưa có bạn bè, đi học về em chỉ biết nằm nhà đọc
sách. Tôi nói:
- Con gái không nên đọc sách nhiều.
Em hỏi:
- Tại sao vậy ?
- Đọc nhiều chỉ tổ cận thị.
Em cười nói:
- Em đã lỡ cận thị rồi, có tăng thêm độ cũng không sao ?
Chuyện trò một lúc lâu, tôi nói:
- Em hát tặng tôi một bài đi.
Cô bé lắc đầu.
- Em chưa là ca sĩ để có thể hát bất cứ lúc nào theo yêu cầu, em chỉ hát được nhờ hứng. Vậy ông chịu khó đợi, đừng trách em.
Tôi chẳng phải là người thích trách cứ kẻ khác, vả lại cần gì nghe em hát,
chỉ cần nhìn em tôi cũng thích thú lắm rồi, chẳng muốn đòi hỏi thêm.
Ở quận lỵ nhỏ bé này, tôi chẳng biết làm gì khi rảnh rỗi nên thường đến
nhà em trò chuyện bâng quơ. Một lần, tình cờ nhìn vào lòng tay em tôi
thấy rõ một hình ngôi sao in đậm nét, tôi chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì,
nhưng cũng đoán mò như thầy bói mù. Số em nếu sống ở thời vua chúa chắc
sẽ có một hoàng tử đến rước về triều đình, nhưng ở thời chiến tranh này
tương lai em sẽ là một bà chuẩn tướng. Vậy từ bây giờ, tôi sẽ gọi em là
"cô bé chuẩn tướng". Em tỏ vẻ không thích tên gọi đó, nhưng khi biết tôi chỉ là một binh nhì, em bắt tôi mỗi lần gặp em phải giơ tay chào theo
kiểu nhà binh cho đến khi em ra lệnh bỏ tay xuống mới thôi. Có lần trễ
hẹn, em đã bắt tôi giơ tay chào suốt buổi chiều mặc cho tôi năn nỉ. Em
nói nếu ông bỏ tay xuống em sẽ nghỉ chơi với ông luôn. Vì em thường làm
những gì em nói nên tôi phải triệt để tuân lệnh, khi em cho phép thôi
chào thì tay tôi đã cứng đơ chẳng thể nào nhúc nhích. Em đã phải ráng
sức kéo nó xuống và tìm dầu cù là xoa bóp một lúc, tay tôi mới có thể cử động bình thường.
Biết mình đã dạy dột trong trò đùa này nên tôi đề nghị với em bỏ trò chơi đó đi, nhưng cô bé nhất định không chịu. Em
nói, chuyện đã rồi, sửa đổi cũng vô ích. Con gái mà hay nhăn mày nhíu
mắt như em thì bướng bỉnh số dách. Tôi tự hứa mỗi lần nói chuyện với em
phải cẩn thận uốn lưỡi một triệu lần trước khi nói.
Vườn nhà em, có một cây táo gai rất lớn, đến mùa những trái táo chín
vàng trông thật đẹp mắt. Không hiểu sao tôi rất thích ăn trái táo phải
gió đó dù chúng luôn luôn có sâu và chẳng béo bổ gì. Mỗi lần thăm em tôi đều nói em đi lấy muối ớt để chấm táo ăn. Nhìn những trái táo chín vàng trên cành, tôi không ngăn được đưa tay hái và em dậm chân la lên.
- Đừng có hái mà, để em rung cho rụng xuống ông lượm. Nếu ông hái một trái trên cành cả cây táo sẽ có sâu.
Không hiểu em nói vậy có đúng không, nhưng nhìn cách em dậm chân, tôi biết em đã quả quyết đúng và tôi đành cúi lượm những trái táo rơi rải rác trên
mặt đất. Cắn một trái táo, tôi phải vội quăng đi vì con sâu trắng ởn nằm ở trong. Tôi nói:
- Sao mấy trái táo em rung rơi xuống đất vẫn có sâu như thường ?
Em cười, nói:
- Tại đã có người hái trái trên cành trước ông, mà sâu táo ăn đâu có sao, ông cứ ăn đi em bảo đảm không đau bụng đâu mà sợ.
Bây giờ, tôi mới nhận ra cổ nhân nói: "Lưỡi không xương nhiều đường lắt
léo" quả thật không sai. Tuy vậy, không phải cô bé này nói láo đâu, em
rất thành thật nói ngay những gì em nghĩ và không che giấu tình cảm của
mình. Có lần trời đổ mưa bất ngờ, cả hai không chịu chạy vào nhà, chúng
tôi đứng núp mưa dưới tàn cây táo rậm lá. Tôi nhẹ nắm tay em và em nói:
- Ở bên ông, em cảm thấy thật hạnh phúc.
Tôi nói:
- Hạnh phúc như trái táo chín vàng, tôi nắm tay em hạnh phúc ấy đã có sâu.
- Chẳng sao, những trái táo sâu ăn rất ngon. Em mong chúng ta sẽ sống mãi bên nhau dù cho hạnh phúc của chúng ta là trái táo có sâu.
- Tôi
không có số giữ của, có bao thuốc trong túi mà bạn bè lấy lúc nào cũng
không hay, vậy làm sao tôi có thể giữ được em vì em làm một viên ngọc
quí.
- Không, em chỉ là một viên sỏi.
- Nhưng viên sỏi lấy từ mặt trăng nên còn quí hơn ngọc nhiều.
Em nhăn mặt nói:
- Em chỉ là một viên sỏi tầm thường ở ven đường thôi, ông hiểu chưa ?
Khi em bậm môi trợn mắt trông còn dữ hơn cọp, nên tôi vội trả lời:
- Ừ, em là một viên sỏi nằm ở ven đường, nhưng đã làm tôi trợt chân té u đầu.
Một buổi chiều, tôi dẫn em xuống phố quận để mua vài quyển truyện cho em,
không hiểu vì tướng tá tôi cù lần hay sao mà thiên hạ cứ trố mắt nhìn.
Tôi nói:
- Em thấy chưa, người ta đang thì thầm: Tiếc thay cây quế giữa rừng, để cho thằng mán thằng mường nó leo.
Em bĩu môi:
- Em cóc cần những con mắt trần gian.
Lâu lâu, em vẫn thường chêm tên các bản nhạc vào lời nói như thế, em thuộc
rất nhiều nhạc và tất cả đều là nhạc buồn, thật trái hẳn với tính vui vẻ của em.
Mua sách xong, chúng tôi đi bộ dọc theo con sông nước mặn về nhà em.
Trời hoàng hôn, dòng sông phẳng lặng phản chiếu bầu trời