Duck hunt
Ví Dụ Ta Yêu Nhau

Ví Dụ Ta Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322033

Bình chọn: 7.00/10/203 lượt.

oái chí cười:

- Đúng, đúng. Nhưng còn tôi ?

- Ông hả, em cũng cho chết luôn.

Tôi chưng hửng hỏi:

- Bộ nhất định em không khóc thương ?

- Khóc hả, cười bể bụng thì có.

- Chúa ơi, chắc tim em bằng sắt?

- Sắt hả, ai mà ưa thứ mau rỉ sét.

- Bằng đá chăng?

- Nước chảy đá mòn, đá yếu xìu.

- Bằng gỗ thùng nước mắm?

- Vâng bằng gỗ, nhưng không phải gỗ làm thùng nước mắm đâu mà là gỗ thông sản xuất từ rừng thông Đà Lạt.

- Vậy chắc em sinh ở Đà Lạt?

Cô bé gật đầu kể cho tôi biết gia đình em trước kia ở Đà Lạt sau đó
dời xuống đây lập nghiệp đã được 10 năm và bây giờ ở chốn này em là một
cây thông nhớ rừng.

Cô bé cười nói:

- Em mới nhận được một lá thư tình.

Tôi ngạc nhiên nói :

- Tôi có viết thư cho em hồi nào đâu mà em nhận được?

- Ai nói ông viết bao giờ đâu, thư này của một người khác.

- Em đã có một người tình khác?

- Không phải đâu, thư này của người dạy kèm em gửi cho em, để em đưa cho ông đọc.

Cô bé móc túi đưa cho tôi một phong thư màu xanh để ngỏ, bên trong có một tờ giấy màu hồng viết đầy chữ Anh. Tôi hỏi :

- Thầy dạy em người Mỹ à?

- Không, ông ấy dạy kèm Anh Văn cho em và mấy nhỏ bạn.

Anh văn tôi mới học đến lession 10 trong quyển English For Today book one nên chẳng hiểu ông giáo viết gì, tôi trao lại lá thư cho cô bé.

- Em dịch dùm tôi đi. Lần sau em nhớ nói ổng viết bằng chữ Việt tôi mới có thể đọc được.

- Đại ý ông ấy viết, ông ấy thương yêu em và muốn gặp em chiều Chúa Nhật này tại nhà trọ ông ấy.

Tôi nổi sùng nói :

- Sao em không đưa lá thư mắc dịch này cho ba má em đọc.

- Thôi, em sợ rùm beng cả nhà đều biết em dị chết.

- Em có viết thư trả lời cho ông ấy không? Em có định đến thăm ông ấy không?

- Còn lâu. Nhưng em sợ ông ấy cứ viết thư hay gọi em tập đọc hoài tụi bạn biết được chúng chọc em chết. Vậy em nhờ ông đóng vai anh em đến nói
ông ấy đừng có viết thư cho em nữa.

- Xong rồi, chiều chủ nhật này tôi sẽ thay em đóng vai người tình đến thăm ông ấy.

- Khỏi đợi đến chiều chủ nhật, chiều mai khoảng 6 giờ ông đợi em ở quán
Lều Gỗ rồi em sẽ chỉ cho ông thấy thầy em vì ông ấy ăn cơm tháng gần đó.

Buổi chiều, mới 5 giờ tôi đã có mặt ở quán Lều Gỗ, một quán nước vĩ
đại nhất ở xứ Phan Rí này. Quán gồm hai phần : một sân rộng đặt bàn ghế
bán nước uống và một căn nhà có những tủ kính (trước bày bán đồ điện sau ế dẹp luôn) bày những quyển sách truyện cho thuê. Tôi vẫn thường đến
đây trước để uống một ly đá chanh cho đã khát vì lỡ uống nước mắm quá
nhiều, sau đó thuê vài quyển truyện chưởng về nhà tối đọc đở buồn. Tôi
thuộc loại khách đặc biệt được chủ quán đeo kính cận trông rất trí thức
thông cảm cho ký sổ vàng cuối tháng trả tiền nên chiều nay dù trong túi
không có đồng nào tôi vẫn mạnh dạn bước vào quán gọi một chai 33, nữa
gói Capstan. Tôi uống bia dở ẹc, chỉ một chai mặt cũng đỏ bừng như gà đá nhưng vì sắp đụng độ với ông giáo nên tôi muốn mặt mình phải sừng sừng
một tí cho ông ấy ớn.

Buổi tối quán thường đông nghẹt khách nhưng
vào giờ này thì vắng như chùa bà đanh. Học sinh còn đi học và những ông
"ba đờ ghe" còn bận bán cá chưa có thì giờ rảnh đến ngồi thưởng thức
nhạc "tiền chiến hậu chiến" do chính tay chủ quán chọn lọc. Tôi chúa
ghét nghe nhạc ở các quán nước, ồn ào điếc tai nên rất thích ngồi ở đây
vào buổi xế chiều để được thiên nhiên ca bản The Sound Of Silence. Trên
chiếc sàn xi măng rộng (trước là sân patin sau ế dẹp luôn) đọng đầy
những vũng nước do ông chủ tưới những chậu kiểng, chưa đến tuổi tam thập nhị lập mà ông ta đã thích cái thú "vạch lá tìm sâu" kể cũng lo hưởng
nhàn hơi sớm.

Nắng càng lúc càng đậm màu trên cây bạc đầu ở cuối
sân, tôi ngồi im chờ đợi buổi chiều len lén vào hồn xem nó ra làm sao
nhưng đợi mãi chẳng thấy buổi chiều đâu cả mà chỉ thấy có cô bé len lén
đi vào sân.

- Ông đợi lâu chưa ?

- Chưa, chỉ mới hơi dài cổ thôi.

- Em hẹn ông sáu giờ mà.

- Quân đội dạy tôi muốn phục kích địch phải đến sớm quan sát địa thế cho chắc ăn.

- Nhưng ngồi chổ này làm sao ông quan sát được ?

Cô bé kéo tôi ngồi ở một chiếc bàn khác gần hàng rào được kết bằng
những ống tre chẻ đôi. Ngồi đây nhìn qua kẻ hở hai thân tre có thể thấy
rõ bên ngoài. Nhìn mãi mỏi cả mắt chẳng thấy ông giáo dạy kèm đâu tôi
nói cô bé quan sát thay tôi, khi nào thấy ông ta đến thì báo động. Tôi
vừa hút xong điếu thuốc, cô bé nói :

- Ông ấy kìa. Tôi ghé mắt nhìn qua khe hở thấy có hai người đang từ xa đi đến, tôi hỏi cô bé.

- Thầy của em là người đeo kính cận, mặt mũi sáng sủa đi bên kia đường phải không ?

- Không phải đâu, đó là học sinh. Thầy của em đang đi gần gốc me kìa.

Tôi chăm chú quan sát gã đàn ông theo lời cô bé chỉ. Y mặc áo thun màu xanh thẫm có in đầu một co dê