pacman, rainbows, and roller s
Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212140

Bình chọn: 8.5.00/10/1214 lượt.

nhưng đã có một nho
sinh bị thương phải rời khỏi sân cho người khác vào thay. Vì trong trận
đấu buổi sáng có rất nhiều nho sinh đã bị thương, nên danh sách những
người tham gia trận mộc cầu này trong thực tế hoàn toàn khác với danh
sách họ đã đăng ký. Kể cả những người còn đang khoẻ mạnh cũng không thể
dự đoán trước trận đấu sẽ diễn biến như thế nào. Thấy Yoon Hee bồn chồn
đứng ngồi không yên, Yong Ha vẫy tay gọi cô lại rồi bắt cô ngồi xuống
bên cạnh mình.

“Đại Vật này, ta thấy cậu cũng nên chú ý xem trò này chơi như thế nào đi.”

Yoon Hee run run hỏi:

“Nữ Lâm sư huynh nghĩ sẽ đến lượt tôi vào sân thi đấu sao?”

“Chưa biết chừng. Đúng ra phải dạy cho cậu bài bản. Nhưng giờ không còn thời gian nữa. Thôi, nghe cho rõ những lời ta nói nhé.”

Yong Ha giải thích cho Yoon Hee luật chơi cũng như những thủ thuật cụ thể
nhất mà hắn biết. Yong Ha chưa kịp kết thúc bài giảng của mình thì một
nho sinh Đông trai đã ôm vai rời sân. Yoon Hee run rẩy khẽ liếc nhìn đám nho sinh Tây trai. Không chỉ những nho sinh Hạ trai mới nhìn cô bằng
ánh mắt căm thù. Hầu như tất cả các nho sinh Tây trai đều như vậy. Yoon
Hee có thể nhìn thấy qua ánh mắt và kẽ môi của họ kế hoạch “tống tiễn”
từng nho sinh Đông trai một, cho đến khi cô bước chân vào sân.

“Nữ Lâm sư huynh, dù gì tôi cũng sẽ phải tham gia, hay vào sân ngay lúc này luôn nhé?”

“Cậu điên rồi sao? Cả đám bên đó đang nhắm cậu hết mà. A, không, ý ta không phải...”

“Huynh cũng nhận ra rồi sao... Quả nhiên...”

“Nếu được thì hãy vào sân muộn nhất hết mức có thể. Nguy hiểm lắm. Cây gậy
bọn họ đang cầm trong tay là thứ vũ khí nguy hiểm cực kỳ.”

“Tôi
cũng sợ, chỉ muốn bỏ chạy thôi. Nhưng làm vậy thì hèn nhát lắm. Nếu bây
giờ tôi không vào thi đấu, chưa biết chừng từ nay về sau tôi sẽ trở
thành một con thỏ đế luôn cũng nên.”

Yong Ha nhìn đôi tay run run của Yoon Hee rồi mỉm cười tỏ vẻ chịu thua. Hắn vừa vỗ tay vừa nói:

“Nếu đã quyết thế rồi thì cậu cứ ra sân đi. Nhưng nhớ, kể từ lúc này ta với
cậu là bạn. Dù âm dương thay đổi, ta với cậu vẫn là bạn. Cho dù cậu có
ghét ta đi chăng nữa.”

“Tôi đâu có ghét Nữ Lâm sư huynh?”

“Dĩ nhiên ta biết. Ai lại đi ghét bỏ một người trên cả tuyệt vời như ta
chứ? Nếu có người ghét ta, thì nhất định là do lòng đố kỵ rồi, ha ha
ha.”

Nói rồi Yong Ha đứng phắt dậy, đưa tay lên trời vẫy vẫy để
mọi người tập trung chú ý về phía mình. Hắn chặn một nho sinh đang chuẩn bị vào sân thay người lại.

“Chưa đến lượt cậu đâu, giờ hãy để cho đệ nhất dương vật thể hiện.”

Nghe câu nói đùa của Yong Ha, Yoon Hee quát:

“Nữ Lâm sư huynh!”

“À, ừ thì không phải, ý ta là đến lượt Đại Vật vào sân. Đại Vật hay đệ nhất dương vật gì cũng giống nhau cả thôi, sao cứ phải nổi cáu nhỉ?”

Yoon Hee vừa nhận gậy vào sân thì Jae Shin chạy lại lớn tiếng:

“Này! Ngươi định phá hỏng trận đấu sao?”

Nhưng trước khi gã đến nơi, Yoon Hee đã vội vàng chạy vào sân không để gã kịp chặn cô lại.

“Chết tiệt! Trận đấu đã đủ căng rồi, giờ còn muốn làm ta đau đầu thêm sao?”

Jae Shin làu bàu vác gậy lên vai, đứng nhìn theo Yoon Hee. Khi Sun Joon và
các nho sinh Đông trai đang thi đấu chạy về phía cô, Yoon Hee nhoẻn
miệng cười nói:

“Tôi biết sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên tôi sẽ làm
mồi nhử bọn họ. Dù gì cũng không biết luật chơi lẫn cách chơi, ít ra
cũng phải được việc gì đó chứ.”

“Cái thằng nhóc này! Đừng có nói nhảm...”

Sun Joon ngắt lời Jae Shin, mỉm cười nói:

“Nếu cậu muốn, thì cứ làm vậy đi.”

Sau đó họ tiếp tục di chuyển, lấy Jae Shin làm trung tâm. Sun Joon đưa bàn
tay ấm áp của mình nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Yoon Hee.

“Cậu cứ làm theo ý cậu. Nhưng tôi sẽ bám sát để yểm hộ.”

Sau khi để lại nụ cười và hơi ấm bàn tay, Sun Joon quay về vị trí của mình. Không biết những thứ ấy có phải thuốc thần tiên không, mà sự lo lắng và căng thẳng của Yoon Hee tan biến hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Từ
đầu đến giờ Điêu Thuyền chỉ ngồi một chỗ cao ngạo như bà hoàng, nhưng
ngay khi Yoon Hee vừa bước vào sân đấu, nàng liền đứng dậy, tiến gần về
phía sân hơn với vẻ mặt lo lắng. Yong Ha thì ngồi dưới lều, gân cổ lên
mà gào:

“Này Tây trai! Đường đường chính chính mà chơi nhé! Coi chừng bà mụ cắt sạch dương vậy bây giờ!”

Nho sinh Tây trai đồng loạt quay sang nhìn Yong Ha với ánh mắt căm thù. Yong Ha vẫn không chịu thôi, tiếp tục nói:

“Mà chắc các người cũng chẳng tiếc đâu nhỉ? Dù gì bây giờ cũng chẳng có chỗ mà dùng đến.”

Jae Shin phì cười, lẩm bẩm:

“Cái tên đó, xem ra hữu dụng hơn khi ở trong sân đấy.”

Lời lẽ của Yong Ha càng khó nghe bao nhiêu, vẻ mặt của Đại Tư Thành, lúc
này đang ngồi cạnh hoàng thượng, lại càng căng thẳng bấy nhiêu.

“Mấy... mấy cái đứa này, chẳng lẽ quên mất là có hoàng thượng ở đây rồi sao?”

“Đại Tư Thành cũng quên sự có mặt của trẫm đi. Chẳng phải vậy là đượ