
i đi! Dù ta chẳng biết nơi ngươi định đi là chỗ quái nào mà làm cho tên nhóc này phải nức nở như thế.”
Sun Joon đứng thẫn thờ nhìn Jae Shin bế Yoon Hee trở vào Minh Luận đường.
Vừa rồi nếu Jae Shin không xuất hiện, hẳn chàng đã làm một chuyện đáng
ghê tởm với đôi môi đang say ngủ không biết gì kia rồi. Sun Joon đứng
tựa lưng vào một phiến đá gần đó, ôm đầu đau khổ, chàng cảm thấy ghê sợ
tội lỗi mình suýt chút nữa gây ra. Các vị thánh hiền đang được thờ phụng tại Đại Thành điện, từ Khổng Tử, Yến Tử, Tăng Tử cho đến Tử Tự Từ, Mạnh Tử, tất cả đều như đang thi lên tiếng trách mắng chàng.
“Khổng
Phu Tử đại nhân, xin hãy trả lời kẻ thấp hèn này. Giờ tiểu sinh phải làm sao đây? Phải làm gì với thứ tình cảm mà một nho sinh không nên có này
đây...”
Thế nhưng, đáp lại chàng chẳng gì khác ngoài bóng tối đen thẳm.
Vào đến Minh Luận đường, Jae Shin nghe thấy tiếng Yoon Hee thì thào yếu ớt:
“... Giai Lang huynh... đừng...”
“Ngươi nói cái quái gì vậy?”
“Giai Lang huynh... Huynh đừng... đừng đi...”
Nước mắt chảy dài xuống hai gò má cô.
“Lúc tỉnh thì lẽo đẽo đi theo tên Giai Lang đó, giờ cả trong mơ ngươi cũng
chỉ biết mỗi hắn thôi sao? Sao cứ khiến ta muốn nổi điên vậy hả? Ta ném
ngươi xuống đất bây giờ!”
Ngoài miệng thì càu nhàu khó chịu là
vậy, nhưng Jae Shin vẫn thận trọng điều chỉnh tư thế để Yoon Hee được
thoải mái nhất. Bình thường nếu bế ai đó không còn tỉnh táo sẽ mất rất
nhiều sức, nhưng tên nhóc này nhẹ hơn người khác rất nhiều, thêm nữa,
không hiểu sao Jae Shin không hề có cảm giác kinh tởm khi phải ôm một
tên đàn ông, ngược lại, gã cảm thấy khá dễ chịu.
“Ha! Cứ thế này ta cũng thành kẻ lệch lạc mất thôi.”
Jae Shin đặt Yoon Hee xuống trước hiên nhà, cởi đôi giày vải cũ của cô ra
rồi lại bế cô lên. Miệng vẫn không ngừng càu nhàu vì tự dưng phải “làm
phúc không đâu”, Jae Shin đưa chân lên kéo toang cửa phòng rồi bước vào
trong. Gã thả phịch Yoon Hee xuống như thể muốn vứt cô đi, nhưng trông
bộ dạng lấm lem bùn đất nằm trên sàn phòng của Yoon Hee, gã lại cảm thấy đáng thương. Jae Shin vừa làu bàu vừa ngồi xuống cởi áo cho cô.
“Tên nhãi này! Ngươi mà tỉnh dậy thì biết tay ta. Dám bắt ta phục vụ như thế này! Cả thế gian chỉ có mình ngươi là được ta phục vụ thôi, cái tên
nhãi này. Phải được ta ưu ái lắm thì ngươi mới có cái phước này đấy.”
Cũng chẳng phải Yoon Hee nhờ, là do chính bản thân gã muốn làm, vậy mà Jae
Shin lại càu nhàu nhiều đến phát sợ. Sau khi tháo dây đai áo, Jae Shin
bắt đầu cởi áo ngoài của Yoon Hee. Những tiếng thở nặng nhọc của chính
mình làm Jae Shin nổi đoá.
“Chết tiệt! Bực mình quá, cởi áo cho
một tên nhãi ranh mà tại sao tim ta đập loạn xạ thế này? Cũng chỉ tại
tên nhóc này, chính ngươi! Đàn ông con trai gì nhìn yểu điệu y chang con gái, làm người khác nhầm lẫn... Hơ?”
Tay Jae Shin đột nhiên cứng đờ như bị đóng băng. Sau khi cởi chiếc áo ngoài dính đầy bùn đất và lớp áo lót đẫm mồ hôi của Yoon Hee ra, Jae Shin nhìn thấy một băng vải kỳ
lạ quấn chặt quanh ngực cô.
“Cái... cái gì thế này?”
Dù
không tỉnh táo, nhưng theo bản năng, Yoon Hee vẫn cố giữ chặt lấy tấm
băng vải che thân. Cũng ngay lúc đó, Jae Shin giật mình nhảy dựng lên,
suýt chút nữa cụng cả đầu vào trần nhà. Gã vội vàng đóng cửa phòng lại
rồi ngồi phịch xuống. Chân gã bủn rủn đến độ không thể cử động nổi. Jae
Shin không muốn tin vào mắt mình, gã cố kiếm cớ:
“Ta... ta say rồi! Nếu không thì, là do tên nhóc này có sở thích biến thái. Đúng thế, nhất định là như vậy!”
Jae Shin tựa cửa ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại được, gã từ từ bò về
phía Yoon Hee. Nhìn kỹ lại một lần nữa, rõ ràng đó là băng vải che ngực
nữ nhi, hơn nữa còn được quấn rất chặt để nén bộ ngực đầy đặn, đến mức
tưởng như máu không thể thông nổi. Hai bên thái dương Jae Shin bắt đầu
chảy mồ hôi hột. Gã đưa bàn tay run run sờ cằm Yoon Hee. Không hề có
chút dấu vết nào của râu. Bàn tay ấy chuyển xuống cổ. Không có quả táo.
Cả xương đòn, cả vai, cả vùng nách, tất cả đều là của nữ nhi.
Jae Shin đứng dậy và bắt đầu đi qua đi lại trong phòng như một kẻ điên.
Được một lúc thì những suy nghĩ phức tạp trong đầu đẩy gã ra khỏi phòng. Nhưng cũng không khác gì khi còn ở trong, Jae Shin lại tiếp tục đi qua
đi lại ngay trước cửa phòng. Chỉ là bước dài hơn, mạnh hơn đôi chút. Hơi rượu và những suy nghĩ rối rắm trong đầu khiến Jae Shin thấy khó thở.
Chóng mặt, gã đứng tựa đầu vào cột nhà. Nhưng chưa được bao lâu đã lại
bước trở vào trong phòng.
Yoon Hee đang nằm co quắp trên sàn
phòng vừa lạnh vừa cứng. Cơ thể vốn đã yếu ớt của cô giờ lại càng trở
nên nhỏ bé đáng thương hơn. Jae Shin đóng chặt cửa phòng lại, đến ngồi
xuống gần Yoon Hee. Điều làm gã thấy kỳ lạ hơn cả là bản thân gã bấy lâu nay đã không hề hoài nghi về giới tính của cô. Hai tay gã buông thõng
không còn chút sức lực.
“Ha! Sao đến tận bây giờ ta mới nhận ra điều này chứ?”
Xen lẫn tiếng thở dài của gã là tiếng Yoon