
Hee thì thầm:
“Giai Lang huynh...”
“Tên nhãi ranh này! Gọi Giai Lang làm gì? Chắc ta điên mất. Sao lại chui vào Sung Kyun Kwan này cơ chứ? Ngươi tưởng đây là đâu hả... Ha...”
Jae Shin lại thở dài. Không tính đến chuyện giả trai, việc Yoon Hee dám
bước chân vào Sung Kyun Kwan đã là chuyện lớn rồi. Tên nhóc này còn tham gia đầy đủ các buổi lễ dâng hương được cử hành ở Đại Thành điện, những
nghi thức mà nữ nhi không bao giờ được nghĩ đến. Chỉ vì phải có mặt thì
mới được phát giấy viết. Jae Shin càng nghĩ càng thấy đau lòng hơn.
“Nếu có ngày thân phận ngươi bị bại lộ, chắc chắn sẽ khó mà giữ được mạng... Phải làm sao đây...”
Sun Joon đã mất khá nhiều thời gian để bình tâm lại. Người quản gia sau khi chờ một lúc lâu, quay lại Sung Kyun Kwan thì bị chàng từ chối đành ra
về. Từ xa lục đục tiếng mọi người chuẩn bị rời Phi Thiên đường sau khi
kết thúc tiệc tùng, tiếng các nho sinh say bí tỉ vừa đi về phía Phán
thôn vừa hát ngêu ngao, tiếng các kỹ nữ hẹn hò cho lần gặp tiếp theo,
tiếng cười đùa,... Sun Joon cũng bắt đầu lê bước trở về Đông trai, lòng
vẫn còn nặng trĩu.
Các nho sinh khác cũng đã trở về và đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Sun Joon chỉ khẽ chào họ bằng mắt rồi bước lên
hiên. Chàng nhìn thấy Jae Shin đanh mặt ngồi như tượng đá ngay trước cửa Trung nhị phòng.
“Đại Vật vẫn ổn chứ?”
Nghe Sun Joon hỏi, Jae Shin cũng không buồn ngẩng đầu lên.
“Nhờ huynh tránh ra một chút. Tôi muốn vào trong...”
“Ngươi đòi vào đâu hả? Đi đi! Về Tây trai đi, tên khốn Lão luận này!”
Đột nhiên Jae Shin lớn tiếng, làm không chỉ Sun Joon mà cả những người đang ở xung quanh đều giật mình đến sững người
“Hình như huynh hơi quá chén rồi thì phải.”
Giọng nói bình thản cho qua chuyện của Sun Joon càng khiến cơn phẫn nộ của
Jae Shin bốc lên ngùn ngụt. Cơn phẫn nộ ấy biến thành nắm đấm, nhắm
thẳng vào mặt Sun Joon. Những suy nghĩ rối rắm trong đầu Jae Shin đã
chọn Sun Joon làm nơi để giải toả. Nhưng đâu chỉ mình Jae Shin phải chịu cảnh đau đầu. Sun Joon cũng lựa chọn phương pháp tương tự, trả đòn Jae
Shin để trút bỏ những tâm tư đang đè nặng trong lòng mình. Hai người
đánh qua đánh lại liên tục, đến mức ngã khỏi hiên và cuối cùng lăn lộn
trên nền đất. Jae Shin nghiến răng rít lên như đang nói với chính mình.
“Đại Vật đã nói ngươi đừng đi. Tên nhóc đó đã vừa khóc vừa năn nỉ ngươi đừng đi rồi kia mà!”
Câu nói ấy lẫn trong tiếng đánh nhau, Sun Joon không thể nghe được Jae Shin nói gì, và chính bản thân Jae Shin cũng không hiểu bản thân đang nói gì nữa. Đám đông xung quanh họ càng lúc càng tăng lên, nhưng không ai dám
nhảy vào can thiệp. Yong Ha về trễ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
cũng đành tham gia vào đám đông.
“Đang yên đang lành, sao lại gây chuyện nữa?”
“Chẳng biết. Cả ngày hôm nay còn phối hợp ăn ý với nhau là thế...”
“Không biết tính Kiệt Ngao sao? Chuyện gì đến cũng phải đến thôi.”
“Không nói Kiệt Ngao, Giai Lang cũng bị làm sao vậy? Tìm hiểu lý do trước đi.”
Chẳng ai biết lý do của trận ẩu đả này cả. Mà thật ra, ngay cả Sun Joon và
Jae Shin cũng không biết chuyện gì đã dẫn đến kết quả này. Chỉ có Yong
Ha là nóng ruột.
“Ai đó ngăn họ lại đi!”
Nhưng không ai
dám chen ngang vào trận ẩu đả. Yong Ha lấy hết can đảm chạy vào, hắn
dùng hết sức bình sinh giữ chặt tay hai người Sun Joon và Jae Shin rồi
đẩy họ ra.
“Giải quyết bằng lời đi! Mặc dù ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bình tĩnh nói chuyện đã...”
Yong Ha chưa kịp nói hết câu thì đã bị hai người kia mỗi người giáng cho một đấm vào hai bên má ngã văng ra phía ngoài.
“Trời ạ! Chắc tôi chết mất thôi!”
Yong Ha ngồi nguyên một chỗ vừa gào vừa la, nhưng Sun Joon và Jae Shin vẫn
không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Không phải Jae Shin đang đánh nhau với Sun Joon, cũng không phải Sun Joon đang đánh nhau với Jae Shin.
Yong Ha đánh hơi được chuyện gì đó rất không ổn ở đây. Những người đứng
xem thì bất ngờ vì một Sun Joon hiền lành lại có thể ngang ngửa “long hổ tranh hùng” với Jae Shin, người nổi tiếng giỏi đánh nhau nhất trường.
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Yoon Hee tỉnh giấc. Ban đầu cô cảm thấy rất mệt,
nhưng rồi lập tức giật mình tỉnh táo lại ngay. Cô vội vàng ngồi dậy kiểm tra quần áo đang mặc trên người. May mắn là đai lưng vẫn còn được buộc
chặt như lúc sáng. Jae Shin đã cẩn thận mặc lại áo cho cô để Yoon Hee
không nhận ra.
Rồi cô nhìn quanh để xác định xem mình đang ở đâu. Là Trung nhị phòng. Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới an tâm được một chút cô đã lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Không biết là ai, nhưng hình như có người đang đánh nhau. Yoon Hee cố đứng dậy. Tuy vẫn còn say nên có hơi loạng choạng, nhưng Yoon Hee cũng tự giữ thăng bằng rồi bước ra ngoài.
Yoon Hee vừa mở cửa đi ra, Yong Ha đã nhìn thấy ngay cô.
“A, Đại Vật, cậu ở trong đó từ nãy đến giờ hả? Mau ra ngăn hai tên điên này lại đi. Cứ th