
g chục con dao găm vào vậy. Chàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, ghì chặt
hai vai cô ấn xuống. Yoon Hee cố vùng vẫy hất tay chàng ra, nhưng sức cô không thể nào thắng được chàng. Khi Yoon Hee đã chịu ngồi yên, Sun Joon cũng ngồi phịch xuống bên cạnh cô.
“Cậu đừng đứng dậy.”
Câu nói đầy tâm trạng của Sun Joon đã buộc chặt chân Yoon Hee. Chàng vùi
mặt mình giữa hai chân, không nói gì nữa. Ngay chính bản thân chàng cũng không thể giải thích được tại sao mình lại có những hành động kỳ lạ như vừa nãy.
Điêu Thuyền vẫn đứng ngây ngô một chỗ nhìn Yoon Hee và
Sun Joon chăm chú. Công tử Kim Yoon Sik cũng là đàn ông, nhưng cái cách
Lee Sun Joon đối xử với chàng như với người yêu khiến trong lòng nàng
dâng lên một cảm giác khó chịu. Dù có nhìn kiểu nào đi chăng nữa, hai
người đó có vẻ như đã đi quá giới hạn tình bạn giữa hai người đàn ông.
“Chẳng lẽ, là quan hệ đó?”
Lần này, Điêu Thuyền không cố lắc đầu nữa. Nàng chắc chắn rằng giữa hai người họ có điều gì đó rất bất thường.
Yoon Hee nãy giờ chỉ ngồi yên uống rượu. Cô muốn làm vậy để dập bớt ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng. Nhưng có lẽ vì bản chất của rượu không giống nước, nên ngọn lửa ấy càng cháy dữ dội hơn. Muốn giữ Sun Joon khỏi tầm
ngắm của các kỹ nữ bình thường đã khó, giờ lại còn cả Điêu Thuyền nữa.
Tại sao người đàn ông này lại hoàn hảo đến vậy? Phải, đám kỹ nữ hành xử như thế hoàn toàn là lỗi của chàng. Chuyện cô đau khổ như thế này cũng là
vì chàng. Cứ thế, Yoon Hee tiếp tục trút hết những điều khó chịu lên đầu Sun Joon.
Yoon Hee nhìn quanh quất tìm Yong Ha. Nếu là ngày
thường, mỗi khi có chuyện thế này hẳn đã chen ngang ngay từ đầu. Nhưng
Yoon Hee nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Yong Ha đâu. Có khi hắn đã
nắm tay một kỹ nữ nào đó đi tìm chỗ vắng vẻ không người để dập tắt ngọn
lửa trong mình rồi cũng nên. Cái chân giữa vô dụng không làm gì được
trong cả ngày thi đấu hôm nay của hắn cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài.
Yoon Hee nhìn Sun Joon vẫn ngồi yên bên cạnh mình không nói tiếng nào, lại
càng bực mình hơn, cô liên tục nốc rượu mà không hề nghĩ đến tửu lượng
của mình.
Bỗng có một người đàn ông xuất hiện. Sau khi nhìn khắp
các nho sinh, ông tìm thấy Sun Joon và tiến lại gần chỗ chàng. Yoon Hee
cảm thấy người này rất quen. Nhưng đầu cô càng quay mòng mòng, vừa đau
vừa chóng mặt nên không tài nào nhớ ra nổi ông ta là ai. Người đàn ông
đó nói thầm với Sun Joon, nhưng vẫn lọt vào tai Yoon Hee:
“Lee Sun Joon thiếu gia, thiếu gia vẫn khoẻ chứ?”
“Tại sao ông lại đến đây?”
“Tiểu thư nhà chúng tôi đang chờ ở cổng Phán thôn. Là vô tình đi ngang đây
thôi... Tiểu thư muốn hỏi không biết có thể gặp thiếu gia một lát được
không?”
Nghe đến đây thì Yoon Hee đã nhớ ra ông ta là ai. Người
quản gia đi cùng Phù Dung Hoa. Vậy nghĩa là nàng ta đang tìm gặp Sun
Joon. Tiểu thư con nhà quyền quý mà lại vô tình đi ngang đây giờ này? Rõ ràng là nói dối. Chắc chắn Phù Dung Hoa cũng đã nghe về buổi thi đấu
ngày hôm nay của Sung Kyun Kwan. Hẳn nàng ta cũng đoán được chàng công
tử đây sẽ bị cả đám kỹ nữ vây lấy mà quyến rũ nên sốt ruột, chịu không
nổi nữa mới phải tìm đến tận đây. Yoon Hee hiểu thấu suy nghĩ của Phù
Dung Hoa, cô chỉ biết cười chua chát.
“Tiểu thư à... Được rồi. Ông cứ đi trước, tôi sẽ đến đó ngay.”
Bỗng dưng có thứ gì đó không rõ là rượu hay lửa, nóng hừng hực như muốn
thiêu cháy tâm trí Yoon Hee. Sau khi vị quản gia kia đi rồi, Sun Joon
ngập ngừng như muốn nói gì đó với Yoon Hee, nhưng rốt cuộc chàng đã
không thể mở miệng cũng như không nhìn cô lấy một lần, cứ vậy mà đứng
dậy.
Khi Sun Joon sắp sửa biến mất ở Minh Luận đường, Yoon Hee
đột nhiên quay đầu nhìn về phía chàng. Cô không muốn để chàng đi! Suy
nghĩ đó khiến Yoon Hee bừng tỉnh, cô lau sạch mấy giọt rượu trên môi rồi đứng bật dậy. Thế nhưng vừa đứng lên, cô đã cảm thấy cả thế gian dường
như chao đảo. Bước chưa được vài bước Yoon Hee đã ngã nhào về phía
trước. Là lỗi của cô. Cô không ngờ mình đã uống nhiều đến mức này. Jae
Shin đang ngồi uống rượu với một nhóm kỹ nữ nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Yoon Hee cố hết sức để đứng lên nhưng không được. May mắn thay có một người
nào đó đã lại gần giúp cô đứng dậy. Là một cô gái đẹp.
“Cám... cám ơn...”
“Công tử, công tử không sao chứ?”
Là Điêu Thuyền. Nhưng lúc này tai Yoon Hee chẳng còn nghe thấy gì ngoài
những tiếng ù ù khó chịu. Cô gạt tay Điêu Thuyền ra, rồi chạy về phía
Minh Luận đường.
Minh Luận đường vốn là nơi kỹ nữ không được phép bước vào, nên Điêu Thuyền chỉ biết đứng nhìn theo bóng Yoon Hee loạng
choạng mà thôi. Cái hất tay và dáng đi xiêu vẹo của Yoon Hee đã để lại
trong tim Điêu Thuyền một nỗi đau lớn không thể nào tả xiết.
Tâm
trí Yoon Hee lúc này trống rỗng. Cô vẫn chỉ loạng choạng chạy đuổi theo
người đó. Càng cố chạy nhanh hơn cô lại càng thấy trời đất chao đảo.
Thân thể cô không chịu nghe theo lời cô nữa, khi chuẩn bị bước vào Đại
Thành điện, chân Yoon Hee b