
cho không khí buổi đêm thoải mái mát mẻ hơn rất nhiều. Nhờ vậy
mà những suy nghĩ và lo lắng trong đầu họ dần dần biến mất, tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
“Đến bao giờ các ngươi mới chịu bẻ cành nguyệt quế và đến với trẫm?”
Câu hỏi bất ngờ của hoàng thượng làm cả bốn người không biết phải trả lời
thế nào, chỉ đứng im lặng. Họ cảm nhận được vẻ tiếc nuối trong giọng nói của hoàng thượng.
“So với những nho sinh học thuộc hàng trăm bài kinh văn, những người cho dù chỉ biết một bài nhưng đã thực hành trong
cuộc sống mới thật sự là nhà thông thái đúng nghĩa. Giờ không phải là
lúc chơi đùa nữa, các ngươi phải đem những gì đã học ra giúp bách tính
đi chứ.”
Vậy lý do hoàng thượng đích thân đến Sung Kyun Kwan chính là đây sao? Yong Ha mỉm cười bình tĩnh trả lời:
“Chúng thần phải nỗ lực học hành thừa sống thiếu chết, vậy mà trong mắt hoàng
thượng chỉ thấy chúng thần chơi bời thôi sao? Nếu kỳ thi làm quan dễ như vậy, thì nó đã không được ví với hình ảnh cây nguyệt quế rồi.”
“Cho dù trẫm không biết những người khác thế nào, nhưng chuyện Nữ Lâm nhà ngươi ham chơi trẫm có thể chắc chắn.”
“Nếu hoàng thượng nghĩ vậy, thì đó không phải là lỗi của thần mà là lỗi của chế độ khoa cử đấy ạ.”
Quả đúng là Yong Ha, nói chuyện với hoàng thượng mà vẫn liếng thoắng được
như vậy. Sau đó hoàng thượng quay sang Jae Shin, đang đứng cúi đầu trông có vẻ hiền lành, vừa cười vừa nói:
“Moon Jae Shin, ngươi cũng đừng ngang ngược nữa, uổng phí tài năng lắm.”
Có lẽ vì cả bốn người đều có tội, nên cả bốn đều giật mình thon thót. Họ
không tài nào đoán được ý nghĩa của từ “ngang ngược” trong câu nói của
hoàng thượng. Có quá nhiều lý do để hoàng thượng nói vậy.
“Trẫm
nghe nói Kim Yoon Sik đang rất chăm chỉ nên không có gì phải phàn nàn.
Nhưng còn Lee Sun Joon, từ trước đến giờ có rất nhiều điểm ngươi làm
trẫm thấy phật lòng.”
Sun Joon cúi đầu, thành thực nói:
“Tiểu thần cũng đang cố hết sức mình. Sẵn cơ hội trời cho này, thần mạo muội thỉnh cầu hoàng thượng một điều được không ạ?”
“Ô hô! Trẫm rất muốn biết thỉnh cầu của ngươi là gì. Mau nói đi.”
“Thần nghe nói bên cạnh Khuê Chương các có Giai Hữu oa. Rất nhiều nho sinh
muốn được vào đó để đọc sách. Giai Hữu oa rất gần đây, chỉ cần qua Tập
Xuân môn là đến. Mong hoàng thượng ban ơn cho chúng thần có thể ra vào
nơi đó.”
“À, phải rồi! Trẫm có nghe nói ngươi rất muốn được vào
đọc sách ở đó. Nhưng chuyện này trẫm không thể cho phép được. Nếu ngươi
muốn được ra vào Giai Hữu oa, hãy chăm chỉ nỗ lực để đỗ đạt thành quan
đi.”
Cả nhóm lại không nói nên lời lần nữa. Giờ thì hoàng thượng
đem chuyện này ra làm mồi nhử bọn họ tham gia khoa cử. Vừa kỳ quặc, vừa… đáng ghét. Người vừa đưa ra lời thỉnh cầu là Sun Joon cũng cảm thấy
ngượng, không muốn nhắc đến chuyện này lần nữa. Hoàng thượng vờ như
không liên quan gì đến mình, đứng nhìn về phía cung điện và nói:
“Nho sinh Sung Kyun Kwan cho dù có là nhân tài xuất chúng đi chăng nữa, cũng giống như những con cá chép mà thôi. Ra khỏi Tập Xuân môn sẽ gặp ngay
Phù Dung trì là nơi cá chép ưa thích. Bên trên lại là Ngư Thủy môn và
Khuê Chương các. Trẫm sẽ cố gắng để trở thành nước cho các ngươi vẫy
vùng sau khi hóa rồng. Nếu các ngươi muốn trở thành rồng lớn, trẫm cũng
sẽ trở thành nước lớn. Vì vậy đừng bắt trẫm phải chờ đợi lâu hơn nữa.
Nếu tiếp tục, sẽ bị quy thành tội bất trung. Các ngươi không ở bên cạnh
trẫm, trẫm cũng khó lòng mà bảo vệ được.”
Lời nói của hoàng
thượng thấp thoáng sự nuối tiếc khi biết rõ Sun Joon bị oan mà vẫn không làm gì được cho chàng. Trộn lẫn trong nỗi buồn đó còn có cả tham vọng
muốn chiêu mộ nhân tài của Người nữa. Yoon Hee luôn nghĩ hoàng thượng là người kỳ quặc, nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm động thật sự. Vua
một nước luôn được ví là rồng, vậy mà lại nguyện trở thành nước để kẻ
dưới được hóa rồng. Giống như việc không thể chọn cha mẹ khi sinh ra,
con người ta cũng không thể chọn vua cho mình được. Được làm quan dưới
triều vua này, xem ra cũng là một điều phúc. Có thể cùng nhau mơ về một
So Jeon tốt đẹp hơn. Hơn bao giờ hết, ngay lúc này đây, Yoon Hee cảm
thấy tiếc vì mình không phải là một người đàn ông thật sự. Cô cảm thấy
hoàng thượng có thể giúp cô biến những thứ đã học thành điều có ích. Đột nhiên hoàng thượng tiến đến trước mặt Yoon Hee, ghé mặt lại sát tai cô. Tóc gáy Yoon Hee dựng đứng lên vì giật mình. Cả Sun Joon cũng vậy.
“Đại Vật, ngươi không có điều gì muốn thỉnh cầu sao?”
Sao lại không? Điều thỉnh cầu Yoon Hee muốn nói nhất bây giờ là xin hoàng
thượng làm ơn tránh xa cô ra, ngay lập tức. Nhưng trong lúc lúng túng,
Yoon Hee buột miệng:
“Không… không… không có. Á, bẩm không có ạ.”
Yoon Hee đang định bước lùi lại phía sau thì hoàng thượng đưa tay lên giữ
lấy một bên vai cô, tỏ ý muốn ban cho cô một ân huệ. Nhưng có thể vì thứ bàn tay mình chạm vào quá nhỏ, ánh mắt hoàng thượng khựng lại một chút
rồi khẽ liếc bờ vai Yoon Hee. Sau