Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213073

Bình chọn: 9.5.00/10/1307 lượt.

đó ánh mắt hoàng thượng lại chuyển đến chiếc cằm chỉ có mấy sợi lông tơ của cô.

“… Hừm! Kim Yoon Sik. Có phải ngươi đang có bí mật gì khó nói không?”

Chỉ Yoon Hee nghe thấy lời thì thầm này của hoàng thượng. Nhưng cô sợ đến
nỗi cảm thấy cả thế gian đang bị thôi miên, cứng miệng không tài nào trả lời được.

“Nếu muốn, trẫm có thể dành một chức hoạn quan cho ngươi.”

“Thần… thần xin đa tạ ân điển… A không phải, thần là Đại Vật mà…”

“À! Phải rồi, phải rồi.”

Khi hoàng thượng thả Yoon Hee ra, bàn tay vừa nãy giữ chặt vai cô cảm nhận
được sức nóng như bị sét đánh. Dò theo cảm giác của mình, Người phát
hiện ra đó là do ánh mắt sắc lạnh của Sun Joon.

“Bẩm hoàng thượng! Xin hoàng thượng nghe cả lời thỉnh cầu của thần nữa.”

Tiếng gọi giật của Yong Ha đã thu hút sự chú ý của hoàng thượng.

“Được rồi, thỉnh cầu của ngươi là gì?”

“Vào một đêm trăng đẹp như thế này sao hoàng thượng có thể để mấy người đàn
ông bầu bạn với nhau được chứ? Cho dù đêm nào hoàng thượng cũng ghé chỗ
Hoàng hậu và các phi tần, nhưng chắc chắn vẫn cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó. Chi bằng hôm nay hoàng thượng hãy cùng chúng thần vui vẻ một đêm.”

“Ở Đại Phi điện và trong triều nghe mấy lời này đã chán lắm rồi, giờ ở đây còn phải nghe ngươi nói tiếp sao?”

Hoàng thượng trả lời Yong Ha rồi tiếp tục đổi chủ đề. Sau khi trò chuyện thêm một lát nữa, hoàng thượng trở về cung, còn lại bốn người trên Bách Tùng đình. Tuy không ai nói năng gì, nhưng trong đầu mỗi người đều đang ồn
ào hỗn loạn với nhiều suy nghĩ. Một lúc lâu sau, khi cả bốn đều đang
chìm trong những suy nghĩ riêng và nhìn về những hướng khác nhau, Yong
Ha lên tiếng:

“Chưa biết chừng Long bảng sẽ được tổ chức sớm đây. Giai Lang, cậu có định nhận lệnh của hoàng thượng không?”

“Dù hoàng thượng không ra lệnh, tôi cũng có lý do riêng để phải tham gia.”

Sẽ tham gia khoa cử? Con người này, sao bỗng dưng lại tỏ vẻ tham vọng về
chuyện khoa cử như vậy, chẳng giống Lee Sun Joon chút nào? Yoon Hee rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng. Jae Shin đang đứng yên lặng, đột nhiên
giơ chân đá một hòn đá ra thật xa, hét lớn:

“Giai Lang đi thi thì ta cũng sẽ đi! Ta cũng có lòng tự trọng, dù gì ta cũng lớn tuổi hơn
ngươi nhiều mà, không có lý do gì ngươi đi mà ta lại không!”

“Hai người đi hết thì tôi ở lại đây còn gì thú vị nữa đâu. Không còn cách nào khác. Tôi cũng sẽ đi thi!”

Yoon Hee vừa lắc đầu vừa ôm trán lo lắng. Mấy tên đàn ông này vốn hành động
theo hứng không có tính toán gì cả, lần này cũng y như vậy. Đâu phải cứ
muốn là được tham gia thi Đại khoa đâu? Dù biết chuyện đó không dễ gì
xảy ra, nhưng đâu đó trong lòng Yoon Hee vẫn thấy sợ. Nỗi sợ hãi nếu Sun Joon, Jae Shin, Yong Ha đi mất, chỉ còn mình cô ở Sung Kyun Kwan.
Chuyện chỉ còn lại một mình trơ trọi trong chốn này còn đáng sợ hơn
chuyện phải vào đây trước kia nữa. Còn một khả năng nữa là một mình Sun
Joon rời trường, và cô sẽ phải ở cùng phòng với Jae Shin. Điều này cũng
rất nguy hiểm. Yoon Hee nắm chặt hai tay, cảm thấy hơi nóng bắt đầu tỏa
ra từ hai cánh mũi. Dù chuyện đó nhất định sẽ không bao giờ xảy ra,
nhưng để tránh việc cả ba người kia cùng đi một lượt, hoặc việc cô phải ở lại với Jae Shin, Yoon Hee quyết định sẽ phải cố mà học, cho dù có chết đi chăng nữa! Đã đến nước này, cô chỉ còn cách là cũng ra ứng thí thử
một lần.

Những điều này đã chạm đến nỗi buồn mà Yoon Hee luôn để
trong lòng. Nếu cô đỗ khoa cử và rời khỏi đây, nghĩa là cô phải rời xa
tất cả mọi người. Xa Jae Shin, xa Yong Ha, và cả Sun Joon nữa…

Yong Ha duỗi người, uốn éo vài cái và nói:

“Ai da! Thôi đừng ở đây chiêu đãi đám muỗi đói nữa, về Đông trai thôi.”

Jae Shin đứng bên cạnh hắn vừa ngáp vừa rảo bước đi. Nhưng Sun Joon lại cố tình ngồi xuống đất.

“Mọi người về trước đi. Tôi muốn ở lại đây suy nghĩ thêm một lát nữa.”

“Vậy tôi cũng ở lại…”

Yoon Hee bước đến bên cạnh chàng, khẽ dùng mông đẩy mông chàng dịch sang một bên rồi ngồi xuống. Cô liếc nhìn Yong Ha và Jae Shin. Yong Ha nhìn họ
với ánh mắt tinh quái, lên tiếng trêu chọc:

“Không thấy mệt sao? Khuya thế này rồi còn muốn ở lại đây? Mà chỉ có hai người nữa chứ?”

“Nếu các huynh cùng ở lại thì càng tốt.”

“Ngươi điên rồi sao? Ở lại để cho muỗi ăn thịt à? Ta về ngủ đây.”

Jae Shin nhếch mép gầm gừ, bước xuống bậc thang. Yong Ha hết nhìn theo gã lại đến nhìn Sun Joon, lên tiếng gọi:

“Này! Kiệt Ngao! Muỗi thì ở đây hay ở đó cũng giống nhau cả thôi. Chẳng thà ở lại đây còn mát mẻ hơn mà.”

Nói rồi Yong Ha cũng bắt đầu nhảy từng bậc xuống theo Jae Shin. Đi được vài bước hắn lại dừng lại, vừa nhìn về phía hai người ở lại vừa cười toe
toét, buông lời hăm dọa:

“Các cậu cũng lo mà về ngủ sớm đi. Nếu
trễ rồi mà vẫn chưa thấy về, ta sẽ xem như các cậu đang làm trò kê gian
đấy. Sáng mai sẽ bắt đầu loan tin trong trường luôn. Nếu muốn, cái miệng này còn có thể làm ch


pacman, rainbows, and roller s