
rong đầu Yoon Hee cứ lởn vởn hoài những câu hỏi ấy.
Rồi đột
nhiên cô phát hiện ra một điểm kỳ lạ. Thung lũng Hưng Đức vốn nổi tiếng
về hoa sen, nhưng sao họ lại bảo phải mang hoa đỗ quyên về? Nếu họ thật
sự muốn lấy hoa sen về, thì đã giao việc đó cho người đến thung lũng
Hưng Đức chứ không phải chàng. Nếu vậy, phù dung ở đây không phải chỉ
hoa sen. Sống ở biệt đường thường là phụ nữ. Vậy cũng giống như cách ám
chỉ người con gái Lữ Bố yêu, đoá phù dung ở đây cũng là người?
Ngay khoảnh khắc ấy, tựa như có sét đánh trong đầu Yoon Hee. Cả gió lốc nữa. Sau quân tử của các loài hoa cố ý nhắc đến đoá phù dung là có nguyên do của nó. Phù dung có nghĩa là hoa sen, nhưng cũng mang ý chỉ “người con
gái đẹp”. Hoa đang nở, có nghĩa là người con gái đó đang đến tuổi cặp
kê. Vậy nội dung của mật chỉ chính là phải qua đêm với cô con gái đang
tuổi cặp kê nhà Binh phán rồi mang chứng cứ về.
Việc mình còn giải quyết chưa xong, lại còn phân tâm vì chuyện của Sun Joon, khiến đầu óc Yoon Hee không thể suy nghĩ được gì.
“Ngươi đã chuyển bức thư của ta đi chưa?”
“Vâng, mấy cô kỹ nữ rất hào hứng, họ nói rằng hẳn chuyện này sẽ thú vị lắm đây.”
“Dĩ nhiên là phải thế rồi, nếu làm tốt thì sẽ được thưởng nhẫn vàng mà.”
“Khi nghe nói cậu ta chưa từng biết mùi đàn bà họ lại càng thích thú tợn.”
Yong Ha nhét vào tay trai bộc vừa đi làm việc vặt cho hắn về một đống tiền.
Sau đó hắn lại dùng quạt che miệng cười. Yong Ha cũng đã dự liệu đến
việc Yoon Hee không thể giải được mật chỉ khó nhằn ấy. Nếu vậy, cô sẽ bỏ trốn lúc đêm khuya, mà cho dù có quay về thì cũng sẽ phải chịu cởi áo
trước mặt bao nhiêu gã đàn ông. Hoặc giả cô có giải được mật chỉ, thì
cũng tuyệt đối không thể gặp được Điêu Thuyền.
Mẫu Đơn các là kỹ
viện cao cấp nhất mà Yong Ha thường lui tới. Hơn nữa, Điêu Thuyền còn là kỹ nữ số một ở đó, những người đàn ông bình thường không bao giờ có thể đến gần nàng. Lẽ dĩ nhiên, một thư sinh khố rách áo ôm, đến cả chiếc mũ chụp đầu cũng không thể chuẩn bị cho tươm tất, không thể dễ dàng gì mà
gặp được Điêu Thuyền. Lấy được chiếc váy lót của Điêu Thuyền cũng khó
như lấy được Ngọc tỉ của hoàng thượng vậy. Nếu cứ xông thẳng vào Mẫu Đơn các mà đòi gặp Điêu Thuyền thì còn có thể xảy ra chuyện đáng sợ hơn.
Yong Ha đã gửi thư nhử mồi trước tới các kỹ nữ ở đó, giao hẹn nếu ai để
lại được dấu hôn trên đầu nhũ của nho sinh đến tìm Điêu Thuyền, dù là
bằng cách cưỡng chế, thì sẽ được thưởng một chiếc nhẫn vàng. Nghe trai
bộc nói vậy, cũng đáng để chờ xem sự nhiệt tình của đám kỹ nữ đây. Trong hoàn cảnh này, cho dù Yoon Hee có giải được mật chỉ hay không, chuyện
cô bị lộ thân phận nữ nhi chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Yong Ha đang tận hưởng sự thích thú một mình, thì nghe mấy nho sinh đứng sau hắn ta nói với giọng lo lắng:
“Không phải huynh hơi quá tay rồi sao?”
Yong Ha dùng quạt che miệng, nói với đôi mắt như đang cười:
“Không hề. Với một thư sinh nghèo vẫn chưa lo được chuyện hôn sự như cậu ta,
làm sao có thể biết được mùi con gái ngon như thế nào chứ? Đây là món
quà tuyệt nhất mà tiền bối chúng ta có thể tặng cho hậu bối đấy.”
“Cũng phải, được kỹ nữ của Mẫu Đơn các tấn công, là tôi thì chắc chẳng thèm quay về đây nữa đâu. Được ở đó là thiên đường rồi.”
“Đối với chúng ta thì đó là thiên đường, nhưng đối với Kim Yoon Sik, chưa biết chừng lại là địa ngục đấy...”
Yong Ha đang cười, nhưng ánh mắt lại không hề cười. Không ai chú ý đến câu nói lấp lửng kỳ quái của hắn.
“Dù sao thì, phía Lee Sun Joon vẫn đáng lo hơn cả. Nhỡ chẳng may xảy ra
chuyện gì, người nhà cậu ta lẽ nào lại tha cho chúng ta. Chẳng thà để
cậu ta đến kỹ viện còn hơn.”
Nhìn thấy đám nho sinh vì kinh sợ
quyền thế của Tả tướng mà rúm ró lo lắng, Yong Ha cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn không để lộ ra điều đó, chỉ vừa cười vừa nói:
“Các
huynh muốn dẫn mối cho kỹ viện mở tiệc luôn sao? Nếu cậu ta muốn, thì
làm gì có kỹ nữ nào không giao váy lót của mình ra cơ chứ? Đừng nói là
váy lót, cả quần lót họ cũng dám đưa nữa là. Nếu đơn giản như vậy thì
còn gì là thử thách nữa?”
“Nhưng mà... Cho dù ngay cả hoàng
thượng cũng không được can dự vào lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan, nhưng
nếu để Binh phán đại nhân biết sĩ đại phu đem con gái ra cá cược thì
e...”
Yong Ha tiếp lời đám nho sinh đang lòng dạ rối bời:
“Ở cả cái nước Jo Seon này, Lee Sun Joon là gã trai ổn nhất mà tôi từng
biết. Binh phán lại là người có tham vọng khó ai sánh bằng. Chỉ có điên
ông ta mới không giữ chặt món quà từ trên trời rơi xuống này thôi. Chưa
biết chừng ông ta còn cảm ơn trò chơi này của Sung Kyun Kwan nữa ấy
chứ.”
“Vậy mới nói, không phải Lee Sun Joon rất đáng lo sao? Lỡ
như cậu ta đâm ra oán hận chúng ta? Cũng chẳng biết con gái nhà Binh
phán có ra cái gì không nữa...”
“Chuyện đó các huynh không cần
lo. Tiên đồng - Ngọc nữ lúc nào chẳng có đôi. Có khi ngay khoảnh khắc họ gặp nhau, ánh trăng cũng phải tìm chỗ