
cha cô qua đời, cho
đến chết vẫn chưa một lần được dùng đến mớ sách vở đã đọc. Đó là chuyện
của năm năm trước.
[3'> Cuộc khởi nghĩa diễn ra vào cuối thời Jo Seon, do Lee In Jwa thuộc phái thiếu luận lãnh đạo.
Vì mâu thuẫn giữa Nam nhân và Lão luận, hai bên nội ngoại đều không muốn
thừa nhận quan hệ với gia đình Yoon Hee, càng không muốn nhận hai đứa
cháu là Yoon Hee, Yoon Sik. Cả nhà Yoon Hee đã phải sống như không có
thân thích họ hàng, chịu sự chối bỏ ấy mãi cho đến bây giờ. Nhưng dù bị
người ta xem thường, sỉ nhục, mẹ cô vẫn nhẫn nhịn kiên trì sang thăm hỏi cả nhà nội lẫn nhà ngoại. Bà làm như vậy chỉ vì một lý do duy nhất, để
hai đứa con sớm chịu cảnh mồ côi cha có thể sống dễ dàng hơn đôi chút.
Vừa lau nước mắt bà vừa nói:
"Chuyện Yoon Sik đã vậy, nhưng còn
Yoon Hee... Con cũng không thể cứ mãi lo chuyện nhà mà để tuổi xuân đi
mất được. Con phải mau gặp được người chồng tốt, được người ta yêu
thương và sống hạnh phúc chứ."
"Mẹ đừng nói vậy! Con không thể lấy chồng trước khi Yoon Sik khỏi bệnh được. Đợi đệ ấy khoẻ lại, rồi đỗ đạt, đến lúc đó..."
"Vậy còn cuộc đời của con thì sao? Lẽ nào con mong người làm mẹ này phải
mang tội với con mãi? Chỉ nghĩ đến việc mình đang rút xương con từng
ngày để sống thôi, mẹ cũng phát điên rồi..."
"Sao mẹ lại nghĩ như vậy chứ..."
"Mẹ không muốn nhìn thấy con vất vả thế này nữa, cũng không muốn nhìn thấy
mái tóc ngắn cũn của con... Mẹ đúng là đồ ngốc mà. Vừa nghe bên nhà
ngoại bảo giới thiệu cho con một mối kết hôn giàu liên vội mừng chạy
sang. Kết quả thì... Giàu có cái gì cơ chứ! Nhất định không được!"
Bà lại khóc nấc lên, hồi lâu mới khó nhọc nói tiếp:
"Thì ra là muốn gả con cho một lão già gần năm mươi tuổi! Hơn nữa còn thê
thiếp đầy đàn... Làm sao họ có thể xem rẻ ta đến vậy, trời ơi..."
"Họ cũng là không muốn nhìn mẹ khổ sở vất vả nữa đấy thôi. Với hoàn cảnh
nhà ta bây giờ, sao có thể gả được con cho người nào tử tế chứ. Nếu con
về làm dâu nhà ấy, biết dâu mẹ và Yoon Sik có thể sống sung sướng hơn
bây giờ. Mẹ này, có chắc là... Ông ấy giàu chứ?"
Đoán được ý định của Yoon Hee, mắt mẹ ánh lên tia nhìn giận dữ.
"Nếu thật thì sao? Đến cả con cũng muốn đóng đinh vào ngực mẹ hay sao?"
"Không phải vậy đâu... Mà cũng không biết chừng người ta là người tốt thì sao ạ. Mẹ đừng vội đoán định chủ quan..."
"Con là Thẩm Thanh[4'> à? Bảo mẹ bán con đi lấy ba trăm lượng sao? Hiếu nữ
Thẩm Thanh cái nỗi gì? Có mà bất hiếu thì có. Bán thân như vậy khác nào
khiến cha mẹ mình trở thành kẻ không bằng cầm thú!"
(4) Hiếu nữ
nổi tiếng của Triều Tiên, bị cha gửi vào chùa rồi lưu lạc sang Chiết
Giang, Trung Quốc làm vợ một thương nhân giàu có, sống cuộc đời hạnh
phúc nhưng vẫn một lòng nhớ về người cha mù loà, để cha được sáng mắt
trở lại đã lệnh làm ra 569 bức tượng Phật Quan âm gửi qua biển về cố
hương.
Yoon Sik bỗng mở cửa phòng thò đầu ra, mặt cau lại nói:
"Tỉ tỉ, đệ không muốn có người tỉ phu như vậy đâu! Nếu vì đệ mà tỉ đưa ra lựa chọn sai lầm ấy thì đệ treo cổ tự vẫn cho rồi."
"Yoon... Yoon Sik à!"
"Đệ sẽ tham gia kỳ Sơ thí lần này. Sau đó nhất định, nhất định... đệ sẽ gả tỉ đến một nơi thật tốt để tỉ sống hạnh phúc..."
Yoon Sik không kìm nổi bật khóc. Dù nói là sẽ ra ứng thí, nhưng với sức khoẻ hiện giờ chưa chắc cậu đã ngồi nổi cả ngày ngoài khoa trường. Chuyện đỗ đạt lại càng không thể đảm bảo. Cậu nguyền rủa bản thân mình không thể
làm gì được cho tỉ tỉ. Mẹ cậu cũng chìm trong tuyệt vọng mà than khóc:
"Hay là ta cùng chết hết đi? Chết rồi đến gặp cho các con mà mắng chửi ông ấy cho thoả lòng?"
Yoon Hee ngước nhìn những vì sao không biết đã lần lượt hiện ra từ khi nào.
bầu trời rực rỡ lấp lánh là thế, còn thế gian sao tuyệt vọng nhường
này... Dù ra sức làm lụng quần quật, nhưng cuộc sống càng lúc càng túng
thiếu, bệnh tình của Yoon Sik cũng ngày một nặng thêm. Cứ thế này mãi,
không chừng chẳng kịp đợi cậu khoẻ lại đỗ đạt khoa cử, cô đã chết vì
kiệt sức rồi. Yoon Hee thở dài, buột miệng nói:
"Hay là để con ra ứng thí?"
Khoảnh khắc lời nói ấy được thốt ra, chính Yoon Hee cũng giật mình. Rồi cô bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
"Nếu con thay Yoon Sik đi thi thì sao..."
"Sao? Con vừa nói gì?"
Mẹ cô tròn mắt nhìn con gái. Yoon Sik cũng kinh ngạc nhìn tỉ chăm chăm.
Yoon Hee ngó quanh rồi dìu mẹ vào phòng, vừa ngồi xuống cô liền vội nói:
"Con đi làm Tả thủ cho người ta mãi rồi, chi bằng lần này dùng tên Yoon Sik
đi thi. Thi Cử nhân hay Tiến sĩ, chỉ cần đỗ một trong hai thôi là con có thể kiếm việc làm Cự bích! Trong thời gian đó, Yoon Sik sẽ dưỡng sức,
rồi tự tham gia kỳ Đại khoa là ổn."
"Nhưng nguy hiểm lắm, tỉ tỉ!"
"Từ trước đến giờ tỉ đã quen với khoa trường rồi, nên sẽ không có sai sót
gì đâu. Tỉ cũng biết rõ kỳ Sơ thí sẽ tiến hành ra sao. Thế này cũng
chết, thế kia cũng chết, như nhau cả thôi, vậy chi bằng ta c