XtGem Forum catalog
Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210975

Bình chọn: 7.5.00/10/1097 lượt.

ấy gã chuyên giành chỗ khỏe như vâm kia. Bọn này đa số lực lưỡng, chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt với đám thư sinh suốt
ngày cầm sách. Trước kia Yoon Hee cũng đứng túm tụm trong nhóm như thế,
được bọn giành chỗ bảo vệ nên không phải chịu vất vả gì. Nhưng lần này
mọi chuyện đã thay đổi.

Yoon Hee nhớ lại kinh nghiệm trước đây,
đứng tránh xa đám người đó hết mức có thể, dỏng tai nghe ngóng những lời thì thầm qua lại xung quanh. Một số thông tin về kỳ thi vẫn được lộ ra
qua đường này.

“Sao lần này huynh không có Tả thủ hay Cự bích đi theo?”

“Tôi nghe đồn kỳ Sơ thí này không chừng sẽ do đích thân hoàng thượng giám sát...”

“Gì chứ? Chắc chỉ là đồn vớ vẩn thôi...”

“Không biết trước được đâu. Tiên vương Yeong Jo năm xưa đã từng triệu tất cả
thí sinh đỗ Tiểu khoa vào triều, đích thân ra câu hỏi, ai trả lời không
giống trong quyển thi đều bị trục xuất đấy cả thôi. Chuyện xảy ra rất
bất ngờ, tất cả đám đỗ đạt do gian dối đều bị tróc ra hết. Kỳ Biệt thí
lần trước, nghe nói đám đỗ đạt đa phần đều không có chân tài thực lực,
khiến hoàng thượng nổi cơn lôi đình. Nên kỳ Sơ thí lần này mọi người
đang phỏng đoán, không biết chừng hoàng thượng sẽ áp dụng biện pháp năm
xưa của tiên vương cũng nên.”

“Thế cứ nên cẩn thận vậy. Tính khí
hoàng thượng thì ai cũng biết rồi đấy. Thật kỳ lạ, sao tôi cảm thấy
Người còn đáng sợ hơn cả tiên đế Yeong Jo nữa. Nghe nói Người chỉ cần
nói một lời thôi đã đủ trấn áp mấy vị cận thần tóc bạc từng vào sinh ra
tử rồi.”

“À, phải rồi! Huynh nghe tin gì chưa? Công tử nhà Tả tướng đại nhân cũng tham gia kỳ Sơ thí này đấy.”

“Cái gì? Cuối cùng thì… Quả nhiên, ngự lệnh khó cưỡng mà. Xem ra cái ghế thủ khoa lần này đã dọn sẵn cho công tử nhà họ Lee rồi.”

“Ý huynh là sao? Ngự lệnh khó cưỡng?”

“Huynh không biết à? Lee công tử trước nay vẫn được người ta ca ngợi học thức
uyên thâm, nhưng luôn tự nói bản thân còn nhiều thiết sót, kiên quyết
không tham gia khoa cử, chỉ ở nhà đọc sách. Tả tướng chẳng phải là người có thế lực nhất trong phái Lão luận đấy thôi, chỉ cần Lee công tử chịu
đi thi, thì có khó gì một chỗ trong triều, vậy mà cậu ta cứ một mực từ
chối. Tả tướng đại nhân phiền lòng biết bao nhiêu! Thế rồi đích thân
hoàng thượng hạ thánh chỉ bắt Lee công tử ra ứng thí. Cậu ta có ngang
bướng thế nào cũng sao dám trái lệnh vua, phải đi thi thôi chứ sao.”

“Biết đâu đồn chỉ là đồn, cậu ta không có thực lực thì sao? Từ bấy đến giờ
không dám ra ứng thí chắc vì sợ người đời phát hiện ra chuyện đó cũng
nên. Ha ha ha, nếu vậy thì lần này cậu công tử đó sẽ phải chịu nỗi sỉ
nhục lớn đây.”

Yoon Hee đang đứng nghe mấy chuyện đồn đại này thì biển người trước cổng Sung Kyun Kwan bỗng nhốn nháo lộn xộn. Đám tùy
tùng lực lưỡng của mấy thí sinh đến sau cậy khỏe chen lấn, cố vượt lên
trước, khiến ngay những anh chàng trông có vẻ to lớn cũng bị gạt ra vòng ngoài chứ đừng nói gì đến Yoon Hee. Mới đầu cô còn cố hết sức để không ở quá xa cánh cổng, nhưng rồi cứ bị dòng người đẩy dần ra. Giữa lúc ấy,
cô lại loạng choạng vướng phải chân một gã tùy tụng hộ pháp. Nếu ngã
xuống trong biển người này, chắc chắn cô sẽ bị giẫm chết. Đúng lúc Yoon
Hee đang thất kinh không biết bấu víu vào đâu, chợt có một cánh tay đưa
ra tóm lấy cô.

Như chết đuối vớ được cọc, Yoon Hee bất giác dựa
luôn vào cánh tay ấy, nhờ đó, cô không bị xô đẩy qua lại nữa. Đến khi
đám đông dần ổn định, cô mới trấn tĩnh, ý thức tới cánh tay nãy giờ vẫn
giữ chặt lấy mình. Yoon Hee ngước lên nhìn chủ nhân của cánh tay, định
nói câu cảm ơn, nhưng thứ cô nhìn thấy chỉ là cần cổ trắng trẻo cùng quả táo lộ ra nơi yết hầu của đối phương. Tựa hồ có tật giật mình, Yoon Hee vội vàng đưa tay che lấy yết hầu phẳng lì của mình, cúi gắm mặt xuống.

“Vừa rồi... đa tạ huynh đã giúp đỡ.”

“Không cần khách sáo.”

Người ấy cất giọng trầm ấm, tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay Yoon Hee.

“Bây giờ không sao nữa rồi, huynh... thả tay tôi ra đi.”

“Không được. Chưa biết chừng lát nữa sẽ lại có chuyện xảy ra, tôi nghĩ tốt hơn ta cứ giữ thế này từ giờ đến lúc vào được khoa trường.”

“Á, nhưng... tôi... thế thì phiền cho huynh quá...”

“Nếu đứng một mình chưa biết chừng tôi cũng sẽ bị đẩy đi. Công tử cứ xem như hai ta tương trợ lẫn nhau đi...”

Trong cảnh khoa trường hỗn loạn, ai cũng chỉ chăm chăm chen lấn xô đẩy, vậy
mà vị công tử này lại chẳng nề hà ra tay giúp đỡ người khác. Yoon Hee
bỗng cảm giác ở chàng có gì đó khác với đám thư sinh xung quanh ai nấy
mặt mày bồn chồn lo lắng. Chàng điềm nhiên thư thái, trông không giống
người đi thi mà như người đang thưởng hoa ngắm cảnh hơn. Có lẽ chính vẻ
thoải mái toát ra từ chàng đã giúp Yoon Hee bớt căng thẳng đi rất nhiều.

Tò mò muốn nhìn dung mạo người đang giúp mình, Yoon Hee khẽ khàng ngẩng
đầu. Cô cao xấp xỉ cánh con trai cùng trang lứa, còn so với con gái thì
có thể nói là cao ngồng. Thế nhưng vị công tử này, không biết chàng cao
đến nhường nào mà khi Yoon Hee