
của Sun Joon, lương tâm Yoon Hee cảm thấy cực kỳ cắn rứt. Lừa dối chàng như thế này, chẳng phải là cô đang phản bội
lại sự tin tưởng mà chàng vẫn thường nhắc đến đấy sao? Trong khi đó,
Yong Ha vẫn tiếp tục nói:
“Cậu cũng nóng tính thật đấy. Ta cũng
biết Đại Vật rất đàn ông, khác hẳn với bề ngoài, vậy nên mới hỏi thử cậu mà. Giai Lang này, nếu có một người con gái giống y hết Đại Vật, cậu
nghĩ sao nếu cô ấy là nương tử cậu? Cả tính cách, ngoại hình, học thức
đều giống cậu ấy, chỉ khác mỗi giới tính thôi. Cứ thử tưởng tượng một
tí, chắc chẳng ảnh hưởng đến tình bạn đâu nhỉ?”
Yoon Hee không
thể ngăn tim mình thôi đập loạn xạ, cô vơ bừa một miệng bánh rồi đưa lên miệng. Nhưng Sun Joon không trả lời ngày mà đưa tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc. Chàng đắn đo suy nghĩ càng lâu, Yoon Hee càng
thấy khó thở, cuối cùng cô phải lên tiếng xen vào:
“Nữ Lâm huynh
chỉ đùa thôi mà, sao huynh cứ phải suy nghĩ làm gì, mặc kệ đi. Với lại,
thế gian này làm gì có cô gái nào giống hệt tôi được.”
Không biết có phải Sun Joon tìm được câu trả lời trong lời nói của Yoon Hee hay không, chàng liền quay sang nhìn Yong Ha và nói:
“Nếu là tôi, tôi không thể xem cô gái giống Đại Vật là nương tử được.”
Vậy ý Sun Joon là chàng chỉ muốn Kim Yoon Sik là đàn ông thôi sao? Trái tim Yoon Hee như rơi thẳng xuống đất. Yoon Hee cố nặn ra nụ cười để giấu đi sự thất vọng, nhưng không thể. Sun Joon nói tiếp:
“Không nên đặt tiêu chuẩn hay tham vọng quá cao. Hơn nữa, việc ngồi tưởng tượng ra một cô gái vốn không có thật cũng quá hão huyền.”
“Sao lại không được? Một cô gái như Đại Vật thì có gì là quá đâu?”
“Nhưng đó lại là cô gái quá hoàn hảo so với tôi.”
Ngay khi trái tim Yoon Hee vừa định lâng lâng bay về chỗ cũ thì cửa phòng
lại mở cái rầm, Jae Shin xuất hiện. Yong Ha ngạc nhiên đến nỗi há hốc
mồm, trố mắt ra nhìn Jae Shin như thể thấy xác chết đi vào.
“Sao tự dưng huynh lại quay về?”
Jae Shin bỏ ngoài tai câu hỏi của Yong Ha, vừa bước vào phòng vừa phản bác lại câu nói của Sun Joon:
“Ngươi nói hình mẫu lý tưởng của mình là một đứa con gái giống Đại Vật? Nhảm
nhí! Ngươi thích một đứa con gái không biết ngoan ngoãn nghe lời, mỗi
khi có chuyện gì không vừa ý thì gân cổ lên cãi lại ngươi sao? Thành
thân, chỉ cần với người không quá ngu ngốc là được rồi. Nếu lấy về một
nương tử quá thông minh, biết quá nhiều thứ thì cái nhà ngươi sẽ chẳng
có ngày nào yên đâu.”
Jae Shin cởi chiếc áo khoác ra rồi vắt lên mắc áo.
“Tôi hỏi huynh có chuyện gì mà chưa đi được một ngày một đêm đã về rồi?
Huynh vốn là người đã đi là không biết khi nào trở lại kia mà?”
“Ta đã nói là đi mua nón rồi mà, mua xong thì về thôi.”
Nhìn lại thì đúng là hắn đang đội một chiếc mũ sa mới thật. Jae Shin cởi nón ra, huơ huơ trước mặt Yong Ha vài lần như muốn bảo nhìn cho kỹ đi, rồi
đặt nó lên kệ cửa.
“Bỏ qua chuyện mũ nón đi, tự dưng hôm nay huynh lại giở chứng gì nữa đây?”
“Ta sợ hai đưa nó bám dính lấy nhau nên về đấy, được chưa?”
Jae Shin vừa làu bàu trả lời vừa lúc trong áo khoác ra thứ gì đó. Gã ném lên đùi Yoon Hee. Là một chiếc mũ chụp đầu.
“Mua nón được người ta tặng không đấy.”
Chỉ nhìn cũng biết chiếc mũ chụp đầu này không phải là loại rẻ tiền thường
được tặng kèm theo. Yoon Hee ngơ ngác một lúc rồi đẩy chiếc mũ lại phía
Jae Shin.
“Thứ này rất đắt, tôi không thể nhận được đâu. Kiệt Ngao huynh cứ giữ lại mà dùng.”
“Nhỏ, không vừa đầu ta.”
“Thì huynh mang đi đổi cái khác là được mà?”
“Này! Đổi đi đổi lại thì còn gì là thể diện quý tộc nữa? Ta đã khó khăn lắm
mới mua… à không, mới kiếm về được đó. Nếu người không thích thì đem bán cho người khác đi.”
Yong Ha nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tinh nghịch.
“Cái tên Kiệt Ngao này, không thành thật chút nào hết. Cái gì mà được cho
không, rõ ràng là bỏ tiền ra mua về thì có. Vì muốn mau tặng cho Đại Vật nên mới vội vàng quay về chứ gì. Cũng đáng yêu đấy.”
“Đại Vật,
cậu cũng nên nghĩ cho thành ý của Kiệt Ngao, cứ nhận đi. Vài tháng nữa
là đến hè rồi, chiếc mũ chụp đầu của cậu sẽ rất nóng, không dùng được
đâu.”
“Nhưng tự dưng lại nhận đồ của huynh ấy…”
Sun Joon cười cười nói thêm:
“Cậu cứ nhận đi. Bạn bè thân thiết với nhau, không cần phải câu nệ đâu.”
Jae Shin nhướng mày nhìn Sun Joon quát lớn:
“Thân cái gì mà thân? Ta đã nói là đồ người ta cho không rồi mà. Vậy trả đây! Đốt quách đi cho đỡ rách việc!”
Yoon Hee vội vàng cúi đầu cảm ơn trước khi Jae Shin nổi cơn thịnh nộ.
“Cảm ơn huynh. Tôi sẽ dùng thật tốt.”
Vừa nhìn thấy Yoon Hee nở nụ cười thật tươi, Jae Shin liền có vẻ xấu hổ,
đưa tay gãi gãi cằm rồi lại quay đi cởi bớt quần áo. Trong lúc chiếc áo
khoác ngắn được cởi ra, che khuất miệng Jae Shin, khóe môi gã khẽ nhếch
lên vẫn thành một nụ cười. Hôm nay cũng giống như mỗi ngày, Jae Shin vẫn để ngực tr