
cũng có thể là do khuôn mặt đang chìm đắm trong tình yêu của
Điêu Thuyền. Yong Ha tặc lưỡi vì bản thân luôn trở nên yếu lòng trước
mặt mỹ nhân. Hắn nghĩ “thôi mặc kệ” rồi tiếp tục nói:
“Kim công
tử điểm nào cũng ổn, chỉ có điều là cậu ấy quá nghèo. Bây giờ chắc đang
kéo lê thân thể rã rời về nhà rồi. Không phải vì cậu ấy không có tình
cảm gì đối với nàng, mà vì cậu ấy phải chịu sức ép quá lớn từ cái nghèo
thôi.”
“Kim công tử khó khăn đến mức nào mà lại…”
“Nghèo
hơn những gì nàng tưởng tượng nhiều lắm. Giờ cậu ấy phải mang những thứ
kiếm được trong Sung Kyun Kwan về cho người nhà. Thế nào, có thấy tình
cảm giảm bớt không?”
“Không đâu. Nếu bình thường thì có lẽ tiểu nữ sẽ như thế, nhưng lần này lại cảm thấy đau lòng và bối rối nữa kìa.”
Yong Ha cũng đau lòng như chính Điêu Thuyền vậy. Ngồi nói chuyện với Điêu
Thuyền khiến hắn cảm nhận được nhiều điều về Kim Yoon Sik mà từ trước
đến giờ hắn chưa từng cảm nhận. Giới tính của cậu có là gì cũng không
còn quan trọng nữa. Suốt thời gian qua hắn thích thú trêu ghẹo cậu ta,
vậy mà giờ đã trở nên thân thiết từ lúc nào không biết. Nếu Kim Yoon Sik là nữ nhi thì càng đánh thương hơn, Yong Ha còn ước sao cậu ta là đàn
ông thật nữa.
“Nàng đừng thích Kim công tử quá.”
“Con
người ta vốn không bao giờ làm chủ được tình cảm của bản thân. Nữ Lâm
công tử thì sao, công tử có điều khiển được trái tim mình không?”
Yong Ha bật cười nói:
“Việc đó đúng là khó thật. Ta cũng không thể yêu người mình nên yêu, mà chỉ
biết đâm đầu vào người mình không nên yêu đấy thôi. Cứ muốn quên thì lại thấy nhớ, ta cũng không thể làm gì được. Thôi, ta đã nói hết những gì
cần nói, nàng có thể đi được rồi.”
“Vâng, cảm ơn công tử đã cho tiểu nữ biết thêm nhiều chuyện. Công tử nghỉ ngơi thoải mái rồi hãy đi nhé.”
Điêu Thuyền vừa đi thì một bàn rượu được dọn vào. Nhưng không thấy nàng kỹ
nữ nào. Yong Ha ngạc nhiên hỏi người hầu bưng bàn rượu đến:
“Đi đâu hết rồi, sao chỉ có mỗi bàn rượu thế này?”
Người hầu không trả lời, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông bước vào, hắn liền hiểu ra lý do.
“Lâu rồi không gặp, thiếu gia.”
Người đàn ông đội một chiếc nón cói, cúi chào Yong Ha rồi ngồi xuống phía bên kia bàn rượu.
“Ngươi đã cho ta xả bớt chút mệt mỏi rồi vào không được sao? Nhà buôn mà không tinh ý gì cả.”
“Vì là thương gia nên tiểu nhân mới không có nhiều thời gian, phải thất lễ thế này đây.”
Yong Ha chép môi. Cha Deok Gu là thân cận của hắn, nhưng cũng rất được cha
hắn yêu mến, nên không thể tùy tiện phản bác lại ông ta được.
“Nếu không có thời gian thì nói nhanh lên rồi đi đi.”
Cha Deok Gu rút từ trong tay áo ra quyển sổ ghi chép việc buôn bán rồi đẩy
sang cho Yong Ha. Hắn thậm chí còn không thèm cầm quyển sổ lên xem, dùng quạt gõ nhẹ lên tay ông ta rồi nói:
“Ơ hay! Chẳng phải ngươi có gì cần đưa tay trước khi đưa ra thứ này sao?”
Cha Deok Gu rút từ ngực áo ra một tờ giấy đưa cho Yong Ha, nói:
“Sao cậu cứ quan tâm đến mấy thứ này vậy?”
“Vui mà.”
Trong tờ giấy Yong Ha vừa nhận được là nội dung bức bích thư được dán trước
cửa nhà Binh phán vào ngày lễ Tân bảng diễn ra. Khác với những gì hắn
nghĩ, bức bích thư không viết về Binh phán, mà về những hành động xấu xa thối nát của đám quan lại dưới quyền ông ta.
“Hoàng thượng đang
bắt đầu xây dựng thể chế cấm vệ, hắn lại dán bích thư lên nhà Binh phán, xem ra tên này đứng về phía hoàng thượng đây, ha ha ha. Hắn không làm
vậy thì đám nho sinh chúng ta cũng đã bán tán chuyện này rồi. Ngươi có
nghe gì về Hồng Bích Thư nữa không?”
“Thưa không, đến một sợi tóc của hắn còn chẳng ai nhìn thấy nữa là. A!”
Như sực nhớ ra điều gì, ông ta rướn người về phía Yong Ha, nói nhỏ:
“Cái lần hắn lán bích thư ở Tả Bộ Đạo phủ ấy, nghe nói có một tay lính gác
nhìn thấy bóng người lạ chạy ra khỏi phủ. Tay này không nghi ngờ gì cả,
nhưng sang đến ngày hôm sau thì đã thấy bích thư dán sẵn rồi.”
“Người lạ ấy trông thế nào?”
“Lính gác nói vì trời tối quá nên không nhìn thấy gì cả. Chỉ có chắc chắc một điều là kẻ lạ ấy khá cao.”
“Khi đó là khi nào?”
“Nghe nói là sau giờ giới nghiêm cũng khá lâu.”
“Đi vậy mà vẫn tránh được đám lính tuần, đúng là xuất quỷ nhập thần. Thực tế làm gì có người biết bay cơ chứ…”
“Nhưng tay lính gác đó không chắc chắc lắm nên lúc ấy không dám kể với ai. Cậu cũng chẳng cần bận tâm làm gì đâu.”
“Sao hắn lại không dám chắc? Nếu có người đi lại vào giờ đó thì rõ ràng là
kẻ đáng ngờ rồi. Có khi nào vì kẻ lạ kia trông khác với Hồng Bích Thư mà hắn từng tưởng tượng không? Ví dụ như kẻ lạ ấy ăn mặc giống như quý tộc chẳng hạn…”
Tiểu nhân không nghĩ ra chuyện đó để hỏi. Còn cái
ngày mà nhà Binh phán bị dán bích thư ấy, nghe nói có một tên trộm kỳ lạ đã đột nhập vào đó. Đồ đạc không mất gì cả, còn hắn thì biến mất không
chút dấu vết ở gần khu biệ