
ko?Nó khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng đoán được vài phần nên nó quay lại nói:– Thì sao?– Mai chị có thể đến bệnh viện chăm sóc anh tôi được không?– Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta là– Người dưng, tôi biết chuyện đó và việc này là tôi muốn thuê chị làm, tôi cũng biết một ngày chị làm được có 70k và tôi sẽ trả chị gấp 10 hoặc hơn nếu chị muốn.– Tại sao? Cho tôi một lý do chính đáng chút đi.– Tôi muốn chị làm người bảo vệ cho anh tôi!– Buồn cười thật, dẹp ý nghĩ đó ngay đi, anh cậu ko phải con nít và cậu cũng ko đủ lớn để tự cho mình cái quyền giam hãm người khác, trong khi đó là anh trai cậu.– Bố tôi đã cho tôi cái quyền ấy. Sống trong thế giới này, ai giỏi hơn thì người đó sẽ lên nắm đầu, việc tuổi tác chẵng là gì cả.– Cũng đúng, nhưng cậu chọn nhầm người rồi.– Cái gì tôi muốn làm thì nhất định tôi phải làm cho bằng được.– Nói chuyện với cậu khó chịu thật, nếu tôi ko làm thì cậu làm gì tôi nào.– Chị ko nghĩ đến gia đình mình sao.– Tôi……thách cậu đấy. Đừng làm cho chuyện nhỏ xé ra to, cẩn thận sau đêm 15 âm lịch, bang gì gì đó của nhà cậu ko còn tồn tại nữa bây giờ, giám thách thức tôi ư, cậu còn non lắm.– Tại……….. sao chị lại nhắc đến bang TRĂNG TRÒN.– Cho wa, dù sao mai tôi cũng ko có việc gì làm xem như là giết time vậy. Ok, mai tôi sẽ đến nhưng ko phải là làm bảo vệ mà là đến chăm sóc bệnh nhân. Chỉ làm khi rảnh đc chứ?– Um, được. Nhưng sao lại liên quan đến bang TRĂNG TRÒN ở đây?– Đã bảo là cho qua rồi mà. Ko còn việc gì nữa thì tôi vào.– Um, à mà sao…….Chưa kịp hỏi tiếp thì cô đã mất hút sau dãy phòng trọ trước mặt, giờ thì cậu mới thực sự nhận ra cô ko hề đơn giản chút nào.” Chương này thế nào, hay hơn chương 1 hay tệ hơn vậy? Đọc xong cho biết suy nghĩ nha, mình đã thức rất khuya để viết cho xong á, sợ mai viết thì chữ trong đầu bay mất,mọi người nhớ cm để mình rút kinh nghiệm cho chương sau nha! Thank you nhiều.”Đọc tiếp Bóng đêm – Chương 3 Chương 3: Nguy hiểm và quá khứSáng hôm sau, tại bệnh viện. Hnay trời khá đẹp nhưng nó ko có hứng nên ko muốn đụng đến ai, bước vào phòng nó thấy hắn đang đứng cạnh cửa sổ, chẵng buồn chào hỏi, nó ngồi xuống, lôi đt ra nghe nhạc ( bằng tai phone). Ngồi chơi game được một lúc thì hắn bước đến đứng trước mặt mình, nó tháo tai nghe rồi nói:– Chuyện gì vậy?– Cô đến đây làm gì?– Đi mà hỏi thằng em quý của anh, hwa nó giám đe dọa con này, mà thôi ko nhắc đến nó nữa, hnay tôi ko có hứng mà cãi nhau với anh nên tốt nhất đừng đụng đến tôi, mấy người thật phiền phức, làm đảo lộn cuộc sống riêng của tôi hết rồi.– Thằng Phong bảo cô đến đây sao?– Phải. Nó bảo tôi đến thăm anh, anh có thằng em tốt quá nhỉ, hai người chẵng giống nhau tẹo nào cả. Thôi, anh nghỉ ngơi đi, tôi chỉ ngồi đây cho hết giờ thôi, sẽ ko đụng đến anh đâu.– Hôm nay cô bị làm sao vậy? Ăn phải cái gì à?– Tôi vẫn ăn cơm như thường. Anh làm ơn yên lặng chút đi.– Lạ vậy? Àk mà cô tên gì vậy, gặp mấy ngày mà tôi vẫn chưa biết?– Vy.– Cái gì Vy?– An Vy. Được chưa, giờ còn gì thắc mắc nữa ko?– Ko, à mà có, giờ tôi muốn ra ngoài đi dạo chút nhưng đi một mình thấy thế nào á.– Đừng tỏ ra vẻ thân nhau lắm. Thích thì tự mà đi lấy, anh có chân làm gì.– Cô hay lắm.– Um.– Thế cô có đi hay ko?– Um………ĐiBên ngoài bệnh viện có một công viên khá là nhiều cây cối, hai người đi được một lúc thì nó dừng lại nói:– Tôi đói rồi tìm chỗ nào đó ăn đi.– Um, nhắc tới mới nhớ. Bụng tôi cũng đang cồn càoChẵng nói chẵng rằng, nó cứ thế mà đi tới một tiệm ăn nhỏ, nó có cảm giác bất an từ lúc ra khỏi phòng trọ tới giờ, nó cần ngồi một chỗ để quan sát, nó gọi cho mình một suất ăn, chưa ăn được miếng nào thì nó nói:– Khó chịu quá à!– Cô bị làm sao vậy?Nó ko trả lời hắn mà đứng dậy, tiến đến cái bàn đối diện mình, túm lấy cổ áo của một tên đang cúi mặt xuống bàn rồi nói nhỏ đủ làm cho người nghe lạnh cả sống lưng:– Tao cho mày 3s biến khỏi mắt tao, ko thì…-nhếch môi..mày ko còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.- Nói xong nó thả áo tên đó ra rồi về bàn mình, còn hắn thì chạy như bay ra khỏi tiệm, còn đụng phải người đang bưng thức ăn làm cho bà chủ ở đây chửi bới om sòm lên. Khi ngồi xuống bàn thì cậu hỏi:– Chuyện gì vậy?– Nãy giờ có người theo dõi mà anh ko biết sao?– Có người sao, là tên hồi nãy à, sao cô biết được là hắn.– Giác quan, thôi ăn đi, chuyện của mấy người thật là phiền phức, mà hình như anh khỏi bệnh rồi thì phải,ở lại trong bệnh viện làm gì.– Tôi thích thế.Sau khi ăn xong, thì họ về bệnh viện, từ nãy đến giờ hai người ko nói với nhau một câu nào, mỗi người một suy nghĩ, và chẵng ai nghĩ tới người bên cạnh. Khi gần tới phòng thì cậu nói:– Thằng em tôi làm khó cô à?-………..– Nó có làm gì cho cô khó xử ko?– …….– Sao cô ko trả lời tôi vậy?– Ai kia? Bạn gái anh à?-nó chỉ tay trước mặt, có một đứa con gái khá xinh đang đứng trước cửa phòng. Sau khi nghe nó nói xong thì cậu quay lại, nó vẫn đang suy nghĩ thì cậu đã đi nhanh tới chỗ con gái đó đứng rồi bóp cổ, giọng nói vô cùng giận dữ:– Cô còn đến đây làm gì, sau khi làm cho tôi suýt chết mà còn dám vác mặt tới đây sao?– Anh…….bỏ………tay……raChứng kiến cảnh tượng trước mặt, nó ko quá ngạc nhiên