
nói cái gì ?
– Ơ … không .
Chiếc xe từ từ lăn bánh khi cô đã yên vị một cách thăng bằng . Cả hai không nói với nhau một lời nào . Không gian thì ồn ào mà cả hai tưởng như đang trong sa mạc . chịu nổi, Chí Vĩnh phá tan sự ngột ngạt đó :
– Em giận anh phải không ?
– Tại sao phải giận ?
Anh hơi quay về phía sau :
– Lúc nãy anh có dùng lời khiến em buồn, cho anh xin lỗi .
Huyền Sang vẫn còn tự ái, cô cộc lốc:
– Người có lỗi phải là em . Em đã đi chung với giám đốc, làm giám đốc mất mặt trước đám đông .
Chí Vĩnh nóng mũi :
– Em nói vậy là có ý gì ? Em coi thường anh như thế à ? Không lẽ anh đặt nặng vấn đề sĩ diện đến vậy sao ?- …
– Sự tự ái của em không đúng chỗ rồi, nó làm cho anh và cả em thấy cách xa nhau .
Nhận ra mình hơi quá trớn, cô cúi mặt nuốt buồn . Mình là gì mà dám trách anh ta chứ ? Một nhân viên dưới quyền anh cơ mà . Một sự đèo bồng đáng trách .
Nghe cô im lặng, anh cũng nao lòng, tự trách mình quá nặng lời . Giọng anh dịu xuống hẳng, niềm yêu thương ấm áo tràn theo giọng nói :span>
– Đừng buồn em ạ . Mỗi con người đều có một hoàn cảnh và số phận khác nhau, muốn thoát khỏi nó phải nhờ vào chính bản thân mình, nhưng điều trước tiên phải có nghị lực .
Lời nói cô cũng đã nhẹ nhàng :
– Vâng, cám ơn, em đã hiểu .
Niềm vui đã được hòa giải, chiếc xe lăn bánh nhanh hơn hòa vào dòng người đang vội vã trên đường .
Giật tờ báo đang trong tay của anh Hai, Bích Lệ chun mũi :- Anh sướng thật nha, nghỉ ở nhà xem báo .
Nhìn em lạ lẫm, Nhật Long hỏi :
– Hôm nay em là sao vậy ? Báo anh đang xem cơ mà, trả lại đây cho anh .
Quăng tờ báo lên bàn, cô ngã dài ra nệm ghế .
– Ước gì em được như anh, thảnh thơi, muốn làm gì cũng được .
Ngả người dựa vào ghế, anh nhíu mày hỏi :
– Tại sao vậy ? Em nghĩ ra quỷ kế gì rồi, phải không ?
Bích Lệ chu môi :
– Anh lúc nào cũng nghĩ xấu cho em . Uổng công em ra tay giúp anh nổi dây ông Tơ bà Nguyệt .
Bật cười anh nhìn em gái :
– Em giúp anh ? Chuyện nghìn lẻ một đêm chắc ?span>
– Được . Dám coi thường em đi, rồi mai này anh sẽ biết đá biết vàng . Hừ ! Không phải em giúp anh, thì đừng có mà mơ gặp nhỏ ấy .
Nhật Long sáng mắt lên . Anh liên tưởng đến ngay nụ cười xinh đẹp và ánh mắt mơ buồn .
– Em … em nói lại lần nữa xem . Em giúp anh chuyện gì ?
Cô lách chách :
– Tính đào hoa của anh đâu có bỏ được, cho nên anh đã phải lòng một cô gái có dáng yểu điệu thướt tha, tuy không đẹp sắc sảo, nhưng rất cuốn hút mọi người bằng ánh mắt mơ buồn và chiếc miệng cười xinh xắn . Có đúng không ?
– Vậy em muốn giúp anh chuyện gì ?
Khoanh tay trước ngực, Bích Lệ đỏng đảnh :
– Cô gái đó là bạn em . Em chỉ cần nói một tiếng, làm một chuyện, là anh có cơ hội … nhưng mà …
Liếc nhìn vẻ mặt hơi sượng của anh trai, cô lừ mắt :
– Bây giờ không thích giúp nữa, anh hãy tự tìm cách mà tấn công đi .
Bước lại ngồi gần em gái, Nhật Long dỗ dành :
– Này, em chán nản chuyện gì, nói ra thử xem anh có giúp gì được không .span>
Cô làm mặt ngầu:
– Cám ơn . Tự tui giải quyết được .
Anh xuống nước nhỏ :
– Đừng vậy mà . Em muốn anh làm gì cũng được .
Bích Lệ chụp nhanh tay anh trai :
– Anh hứa nhé, không được nuốt lời .
– Quân tử nhất ngôn .
Cô bẽn lẽn khai sự thật :
– Em đang nợ môn tin học phải thi lại, anh cho tiền em đóng nha, với lại kèm em trên máy .
Vỗ đầu cô em gái tinh nghịch, Nhật Long trợn mắt :
– Em quá lắm nha ! Lo đi chơi cho nhiều, anh nói không nghe, bây giờ xảy ra chuyện mới hối hận .
– Anh Hai ! Nhưng anh đã hứa giúp em rồi, định nuốt lời hay sao ?
Cô thút thít khóc :
– Đã mười Năm trời, anh ở phương Tây được cha mẹ lo lắng chăm sóc tận tình . Còn em, ở lại một mình trơ trọi, tìm kiếm một tình thương của người anh cũng không có . Nhìn những đứa em gái làm nũng đòi quà với anh trai trong những ngày lễ, sinh nhật, em buồn lắm . Anh biết không ? Nhiều lúc em ước anh về thât. sớm để em được anh yêu thương, quan tâm . Nhưng tạo hoá lại trêu em, anh lại phải du học thêm . Anh Hai ơi … em …
Ôm em gái vào lòng, Nhật Long xúc động . Anh thật đúng là một người anh có lỗi . Tình thương của anh với em gái thật lạt lẽo vô vị, không một lần nào gởi quà, điện thoại gặp riêng với Bích Lệ khi anh du học ở xa . Nay lời trách của cô làm anh thức tỉnh, anh quá lạnh lùng, độc tài . Có lẽ bao ý chí anh đã dồn hết vào sự nghiệp . Tính cách độc vị trên thương trường cũng ảnh hưởng khá nhiều đến con người của anh.span>
Anh vuốt nhẹ tóc em gái, giọng anh nhẹ nhàng:
– Anh xin lỗi . Anh quá vô tình khi làm một người anh .
– Anh đừng nói vậy . Em cũng biết anh vì lo lắng cho sự nghiệp nên không có thờ gian . Em nói ra không phải để trách anh, mà là muốn anh quan tâm đến em một tí xíu .
– OK . Anh hứa, từ nay anh sẽ dành nhiều thời gian để chỉ dạy cho em . Em chịu chưa .
– Hoan hô anh ! Bù lại, em sẽ hoá thân thành dây tơ hồng để giúp anh cột chân người đẹp .
Nhật Long xua tay :
– Thôi đi nhóc … lại lo chuyện không đâu rồi đó .
– Đừng nói thế anh Hai ! Cha mẹ và cả em đều rất muốn anh lấy vợ, cho nên anh phải phục tùng đi . Không thôi cha mẹ nổi giận là anh “alê hấp” đấ