
Bích Tiên đã thấy tất cả chuyện “dầm mưa” của anh . Cô lầm bầm:
– Hừ ! Bày đặt uống rượu nữa . Chắc là vui sướng lắm khi có nhiều bạn bè .
Cô đấm thùm thụp vào con gấu nhồi bông mà Bảo Khanh đã mua tặng cho cô vì sợ cô buồn .
Không thèm ngồi yên, cô nhảy lại gần cửa “nghe ngóng” … im lặng không một tiếng động . Chắc là xỉn queo lăn ra ngủ rồi .
Bước trở lại giường, cô thả mình xuống . Đầu cô lại loáng thoáng xuất hiện hình dáng của anh . Cô nhớ là cô đã rất đau khổ vì anh nhưng không biết chuyện gì . Cô cũng rất buồn khi anh trở về thành phố . Gương mặt đàn ông và đôi mắt đa tình lại chiếm lấy tưởng tượng của cô . Cô phát hiện rằng cô nhớ anh . Ngày nào không gặp mặt anh, cô rất khó chịu, hồn cô cứ để đâu đâu, ăn chẳng biết ngon, ngủ chẳng tròn giấc .
Vì cớ gì cô lại sừng sộ với anh ? Từ chối tình yêu mà anh dành cho cô rất chân thành . Có phải cô rất khờ ?
Lăn qua lăn lại, cô ngồi bật dậy đưa tay vuốt mặt:
– Hừm ! Giờ này mà muốn thấy mặt anh ta ư ? Mình điên thật rồi .
Tập 02 – part 02
Tự mắng mình như thế, cô lại ngã xuống giường, nhưng lại bật dậy nhanh chóng cùng với sự quyết định, cô đã thoát ra khỏi phòng .
Đẩy nhẹ cánh cửa bằng một ngón tay, Bích Tiên rón rén thò đầu vào quan sát . Đèn vẫn còn mở sáng toanh và mục tiêu đã hiện ra trong mắt cô .
Anh nằm nửa trên nửa dưới trông rất tức cười, chăn thì nằm ở dưới nền, gối thì bay ra gần cửa . Nhẹ nhàng tiếp cận “đối tượng”, cô lừ mắt :
– Người gì đâu xấu nết quá chừng, tắm mà không chịu mặc áo quần gì cả .
Thật vậy, trên người của Bảo Khanh chỉ độc nhất quần mini và cái khăn tắm quấn ngang cổ.
Đột nhiên, cô thấy má mình nóng ran, tim đập liên hồi . Sự bẽn lẽn và e lệ của cô sao đến chậm thế nhỉ ? Cô không dám nhìn anh mà nhanh chân quay về phòng .
Tiếng thở của anh quá nặng nề làm cô chùn bước . Đứng im nghe thật kỹ, cô mới lui ngược lại . Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước … Nghe chưa rõ, cô vẫn tiếp tục đưa chân về sau . Hình như anh ta bị cảm thì phải .
Suy nghĩ vừa dứt, sự lo lắng chưa định hình, cô đã trượt tấm chăn ngã ngược về phía sau . Cô nằm vắt ngang lên người của anh . Người của anh nóng hổi làm cô bật dậy như chiếc lò xo . Mặc đôi má đỏ hồng vì thẹn chín người, có ai thấy đâu mà sợ, cô đưa tay lên trán anh .
– Ôi chao ! Nóng hổi thế kia, cảm nặng lắm rồi .
Bật môi định gọi chú thím Năm, nhưng cô lại sợ chú thím trông thấy cảnh này, nên im bặt và tự mình giải quyết .
Đặt thau nước có đá lên bàn, cô quay nhìn anh đang nặng nề trong hơi thở .
Vắt chiếc khăn hơi ráo nước, cô định chườm ljen trán anh nhưng …
– Tướng bự như vậy, làm sao tha lên giường cho được . Với lại …
Cô lại đỏ mặt lên .
Liếc nhìn tấm chăn nằm dưới nền gạch cô liền lấy nó phủ lên người anh rồi bước lên giường ì ạch xốc nách anh kéo lên .
Kéo được một lúc, cô phóng xuống ôm hai chân anh quăng mạnh lên giường .
– Người gì ma nặng khiếp !span>
Sửa tư thế lại cho anh xong đâu và đấy, cô lấy khăn chườm đá lên trán anh … Chườm được một lúc cô hoảng hốt .
– Trời ạ ! Sao lại không hạ sốt thế này ? Nếu lỡ anh ta xảy ra chuyện gì thì …
Lúng ta lúng túng như gà mắc đẻ, cô bước qua bước lại trong phòng .
– Phải nghĩ cách thôi … phải nghĩ cách .
Đứng sựng lại, cô chợt nhớ ra rằng lúc nhỏ cô cũng bị sốt ột lần, và mẹ đã lấy chanh thoa lên trán và ngực cô, cho cô uống chanh cốt nữa .
Nghĩ là làm, cô chạy bay xuống nhà bếp …. mở tủ lạnh lôi nguyên bọc chanh mà thím Năm mới mua hồi sáng chạy nhanh lên phòng .
Cầm miếng chanh trên tay, cô thoa lên khắp mặt mũi anh . Chỉ một loáng sau, mặt anh toàn là bã chanh .
Bặm miệng ngăn tiếng cười bật ra, cô nhủ thầm :
– Hừm ! Thường bữa vừa hung dữ vừa giảng đạo lý cho tui, hôm nay tui trả thù cho biết mặt .
Xong trên trán, cô giở chăn chuẩn bị thoa vùng ngực cho anh . Hơi thở của anh làm cho vùng ngực nhất nhô khiến cô thẹn chín người . Nhưng biết làm sao, cứu người là quan trọng .- Hừm ! Tui lỡ dại lần này mới cứu ông, lần sau đừng có hòng .
Quay nhìn chỗ khác nhưng tay cô vẫn thoa đều miếng chanh . Sự va chạm làm tay cô tê cứng, một cảm giác khác lạ chạy dọc sống lưng.
Nhẹ rút tay lại, cô bước xuống giường bật tung cửa sổ .Ngoài trời mưa đã tạnh hẳn, những vì sao đua nhau xuất hiện trong bóng đêm . Từng làn gió mang không khí trong lành lùa vào làm cô cảm thấy dễ chịu và thích thú . Một cảm giác yêu thương … tràn ngập trong cô . Yêu ai nhỉ ? Hiện tại, bây giờ …
Bước lại giường, cô đưa tay sờ trán . Hay quá, sốt đã hạ, nhiệt độ đã trở lại bình thường .
Quay nhìn đồng hồ, cô ngáp dài :
– Ơ … một giờ rồi ư ? Trời ạ ! Vì hắn mà mình tốn hao sức thế kia à . Thôi kệ, làm ơn thì làm ơn cho trót, để nữa khỏi bị quả báo .
Nghĩ thế, cô lấy khăn lau hết những xác chanh, bả chanh trên người của anh . Gương mặt anh lúc này sao dễ thương thế . Cô ngắm nìn môi anh . Ý nghĩ táo bạo lóe lên làm cô đỏ mặt .
– Không biết anh có hôn ai chưa nhỉ, ngoài cô ?
Cơn buồn ngủ từ đây kéo đến vây chặt lấy cô … Cố gắng gượng đứng dậy xuống giường nhưng không được, cô ngã lên tay anh chìm dần vào giấc ngủ say .
Từng ánh sáng của