
Đại ca tôi dạy học
Tác giả: Lê Xuân Quý (Fantasy 7)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323741
Bình chọn: 10.00/10/374 lượt.
t khóc nấc nên.
-Sẽ ổn thôi, cứ khóc đi.
-Là thầy Phong….
Vy lắp bắp nói ra tên người dã khiến cô như vậy, Đạt ân cần đáp:
-Thầy hiểu rồi, hãy để thầy giúp em.
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng hai người này cứ như một cặp đôi yêu nhau,các học sinh dưới sân thi nhau cầm điện thoại chụp ảnh, còn các thầy, cô giáo đã yên lòng khi tình hình đã được thầy Đạt kiểm soát.
Do bà hiệu trưởng đang có việc bận nên thầy hiệu phó có toàn quyền quyết định, việc đầu tiên ông làm cần chấn tĩnh cho cô nữ sinh muốn tự sát kia, việc thứ hai phải ngăn chặn những thông tin không hay lọt ra khỏi trưởng để người ngoài biết được nhà trường sẽ mang tiếng xấu.
Đại ca tôi dạy học – Chương 25
Chương 25: Có thực sự bến bờ bên kia?
Sau khi để Vy ở lại phòng y tế Đạt quay lại tìm thầy Phong, dáo dác nhìn khắp nơi trong văn phòng nhưng không thấy ông thầy đó đâu, nhếch môi cười khinh bỉ vì kẻ đã làm ra chuyện này nhân lúc tất cả đang chú ý tới việc làm của Vy đã cao chạy xa bay từ lúc nào. Đạt biết hắn nhất định sẽ bỏ đi trốn tránh trách nhiệm, chạy ra nơi gửi xe dành cho giáo viên lấy xe toan chạy đi, Thu tiến tới hỏi.
-Thầy định đi đâu vậy?
-Hỏi tội một thằng làm mất mặt giáo viên.
-Nhưng mà….
-Cô đừng nói nữa không cản được tôi đâu.
Mặt của Đạt lạnh lùng còn luồn vào túi quần rút băng rôn khẩu hiệu “siêu nhân” đeo nên chán, kể từ ngày biết hắn Thu chưa thấy khuôn mặt đáng sợ
này. Đạt phóng rít ga phóng vụt đi.
Thầy Phong đang cố gắng thu dọn những đồ cần thiết cho mình để nhanh chóng đi khỏi nơi này, bởi hắn biết chắc chắn Vy đã nói ra việc hắn đã làm với nữ sinh này cho người khác biết nếu cảnh sát biết được không cẩn thận sẽ ngồi tù, cần phải chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Đang dở dang chợt có tiếng xe máy lao tới, ngoảnh ra ngoài là Đạt, hắn chẳng thèm dựng chân chống xe máy cứ thế lao vào trong, hoảng quá Phong chưa
biết phải làm gì Đạt đã tới nơi, cười nham hiểm.
-Ái chà, định chuồn phải hả? Không nhanh thế đâu anh bạn.
Sợ tái mặt Phong cố gắng ra vẻ ngạc nhiên.
-Thầy Đạt, sao anh biết chỗ tôi?
Đạt chỉnh lại băng rôn “siêu nhân” trên trán đáp:
-Là đại ca của quận Tám, chỗ này ngóc ngách nào mà tao không biết.
Trước khi tới đây hắn đã gọi điện cho đàn em của mình hỏi địa chỉ của Phong đang ở có vài giâu hắn đã biết được đâu là nơi mình cần đến. Nắm chặt tay Đạt tiến tới, xách cổ áo Phong lên nói.
-Đồ khốn mày làm thế coi được à? Mày biết đã gây cho học sinh mày dạy chuyện gì không hả?
-Xin lỗi, lúc đó tôi uống rượu say…
-Ngụy biện!
Đánh mạnh vào mặt Phong, hắn ngã vật về sau, thấy hắn quá hung hăng Phong vội vàng cầu xin.
-Làm ơn, để tôi đi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đáp ứng.
-Rác rưởi.
Đạt đánh thêm nữa lần này còn dùng sức mạnh hơn lần trước khiến nạn nhân choáng váng tối tăm mặt mũi, bị trúng đòn đau Phong nổi đóa vùng lên tóm lấy cổ áo hắn hét.
-Mày thì khác gì tao chứ? Mày thì cũng chỉ là một thằng côn đồ thôi, lấy tư cách gì dạy tao?
Nhắm mắt, hắn nói đúng Đạt một kẻ côn đồ mà dám mở mồm ra dạy dỗ một kẻ làm giáo viên, nhưng hắn đã trở thành một giáo viên được nhiều học sinh
yêu mến, đã là một giáo viên cần có trách nhiệm với tất cả học sinh kể cả đó không phải học sinh mình chủ nhiệm.
Bẻ tay Phong ra hắn lạnh lùng đáp:
-Mày nói đúng, hãy nghe tên côn đồ giáo huấn đây. Đầu tiên là thầy giáo phải làm tất cả vì học sinh của mình.
Đẩy người Phong ra, Đạt nắm chặt tay tiếp.
-Thứ hai, cần chịu trách nhiệm hoàn toàn về hành động của mình.
Quay lưng nhìn về nơi xa xăm từ ô cửa sổ.
-Điều cuối cùng, nếu giáo viên làm sai phải xin lỗi học sinh dù biết điều đó khó khăn rất nhiều….
Hắn nói với Phong giọng như lạc đi.
-Thầy Phong, với tư cách đồng nghiệp đây lần cuối cùng tôi gọi anh là thầy. Đừng tưởng giáo chỉ con đò đưa học sinh xang bến bờ bên kia đã xong rồi ư? Không, làm gì có bến bờ bên kia, đã đưa học sinh trên đò của mình phải đưa chúng hết cuộc đời này.
Phong mở trừng mắt, đây những lời nói phát ra từ một kẻ côn đồ đây sao? Hắn không thể tưởng tượng ra nổi một tên trước đây bị các thầy, cô giáo rất ghét vậy mà giờ đây hắn lại nói những lời như giáo viên thực sự vậy, so sánh hắn với mình Phong cảm thấy hắn thật nhỏ bé với Đạt.
Nghiến răng nhận ra rằng hắn không xứng đáng làm giáo viên, quỳ mọp xuống cúi gằm mặt hắn khẽ đáp:
-Tôi sai rồi.
-Đừng nói với tôi, hãy làm việc giáo viên phải làm.
Đạt lặng lẽ rời đi, bỏ lại kẻ đã làm tổn thương học sinh, hắn không cản Phong nữa, muốn chạy trốn hay nhận sai lầm của mình thì đó việc của Phong, tốt hơn hết là để hắn tự nhận ra và làm điều cần thiết,còn nhiệm vụ đánh thức lương tâm giáo viên làm điều sai trái của hắn đã kết thúc.
Phong ngồi trong phòng tâm trí rối bời, hắn đang suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì tiếp theo, chạy trốn để mang tiếng xấu suốt đời hay nhận lỗi nhận sự trừng trị của pháp luật, dằn vặt lương tâm về những việc mình làm, điều gì đã khiến hắn đã biến hắn thành con người này? Phải chẳng là một lần chót để lòng tham ti tiện của mình chiến thắng ý chí, nếu bình thường hắn sẽ không bao giờ làm vậy, còn bây giờ