
, ngạc nhiên hỏi.– Em khát vậy sao, để anh kêu thư kí lấy thêm nước cho em.– Không cần.– Nghe giọng thì có vẻ vẫn chưa đủ…vẫn giận. CHƯƠNG 59: GIẬN HỜN, YÊU THƯƠNG (9)Nghe anh nói có điều gì đó ám muội, cô nhăm mày nhìn lên nói.– Anh nói ý gì thế…chưa đủ cái gì…– Chẳng phải em nói giận hờn, yêu thương đó là tình yêu hay sao? Chắc là chưa đủ yêu thương nên em vẫn giận.Hoàng cố tình nhấn rõ từ yêu thương, khiến An thấy xấu hổ, cô lườm anh.Định giơ tay lên đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lại đưa mặt về phía mình..…………Tiếng gõ cửa làm nụ hôn đang say đắm bị dừng lại.Cô rời môi anh, lúng túng chỉnh lại quần áo xô lệch, nhìn về phía cửa.– Mời vào.Hoàng đứng dậy, An cũng theo dậy đứng ở sau lưng anh.Thấy anh hơi khự lại, cô ngó mặt ra phía ngoài cánh tay anh.– Bố. Giọng nói anh không to cũng không nhỏ nhìn người đàn ông ở ngoài cửa.Bố anh không trả lời anh mà nhìn chăm chú vào cô gái đằng sau anh với ánh mắt rất kì lạ.– Có chuyện gì sao?– Không…không…nghe nói con đang chuẩn bị bàn giao …nên bố đến đây xem tình hình thế nào.Lời nói ông rời rạc, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào An.– Dạ…cháu chào bác.Thấy thái độ bất thường của bố Hoàng, An rụt rè chào ông.– Ừm…cháu…là.– À…vì chưa có thời gian nên…con chưa dẫn cô ấy về nhà. Cô ấy là An, bạn gái con.– An…Bố anh ngân dài tên cô, đôi mắt ông dường như hỗn loạn. Chưa bao giờ Hoàng thấy ánh mắt bố thực sự hoảng loạn rõ ràng như vậy, ông cố gắng cười như đôi môi đang chống lại cái nụ cười ấy, kéo nó méo xệch, xô đổ từng nét nhăn trên mặt ông ngày một sâu hơn….Những hình ảnh ấy như một bộ phim ngắn chầm chậm trôi qua đầu ông.Cô gái đứng trước mặt ông giống hệt với người ấy..từ ánh mắt đến nụ cười ngọt ngào…Ông như muốn nghẹn thở… CHƯƠNG 60: IAM BLEEDING OUT FOR YOU (EDIT)Chương 60: Iam bleeding out for you.– Em biết chuyện của chúng ta sẽ không có kết quả. Nhưng em yêu anh…– Đừng, Thành em bình tĩnh lại. Chúng ta không thể sống chỉ vì mình.Vĩnh nhìn Thành, đôi mắt hắn nhìn anh đã nhòe nước mắt. Hắn vẫn luôn yêu đuối, đa cảm như vậy…– Anh nói đi, anh cũng yêu em phải không? Tại sao lại không thể, tại sao chúng ta lại không thể bên nhau.– Anh…– Anh có thực lòng yêu chị ấy không, hay chỉ muốn có con nối dõi.Thành gục xuống giường hắn ôm lấy gối khóc dấm dức, Vĩnh ngồi xuống nhẹ nhàng xoa sống lưng đang run rẩy của hắn an ủi.– Cô ấy thậm chí còn chẳng yêu anh. Anh nghĩ kĩ rồi chuyện của anh và em …ta nên dừng lại. Dù cố gắng thì gia đình chúng ta cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Còn Lan, anh cưới cô ấy thì cũng chỉ cái vì cái tình trước đây thời chiến tranh của hai gia đình, sống với cô ấy sinh con đẻ cái để báo đáp cái nghĩa của bố mẹ…– Vậy còn em….– Chẳng phải Loan đã đợi chờ bao nhiêu năm rồi sao, em hãy cho cô ấy một cơ hội.Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước khiến anh chạnh lòng.– 2 năm trời chúng ta yêu nhau, thậm chí chỉ gặp nhau chưa đến chục lần mà chưa một lần em ngừng hi vọng. Giờ anh nói rằng chúng ta mỗi người một ngả, anh nói xem em sống thế nào đây.– Chúng ta vốn dĩ sinh ra là một trò đùa của thế gian này…nhưng lại chẳng thể chống lại được số phận. Hãy cứ giữ tình cảm này trong tim mãi mãi được không em?– Không…anh buông tôi ra. Cả cuộc đời này…tôi hận anh.Hắn vung mạnh tay đẩy anh xuống đất, chạy ra ngoài…Tiếng anh gọi hắn ở phía xa ngày càng bé đi.Đôi chân hắn miệt mải chạy trốn vào trong khoảng không của bóng tôi…Nền đường bỏng rát, đôi chân hắn ứa máu.– Vĩnh đã chết rồi…Tàu của nó bị đắm do bão.– Không…tôi không tin…Lúc ở Nhật bản chúng tôi vẫn còn gặp nhau..– Đó là chuyến tàu cuối cùng…– Không…không thể nào….Hắn hoảng hốt loạn choạng, rơi mình vào khoảng vô định…………………………– Vĩnh….Ông Thành bật dậy, lau mồ hôi đang chảy ròng ròng hai bên măng tai.Ông đứng dậy đi ra khỏi giường đi ra hành lang.Căn biệt thử lớn tối om, hành lang sâu hun hút, thỉnh thoảng chỉ vang lên những tiếng tích tắc khe khẽ của chiếc chuông đồng hồ lớn ở dưới phòng khách vọng lên.– Chị Nhàn…Ông gọi to, đặt mình xuống cái ghế bành lớn ở hàng lang.– Chị Nhàn…Không thấy người giúp việc trả lời, ông cất tiếng gọi lớn hơn.– Vâng..– Lấy cho tôi chai rượu.Bà giúp việc mái tóc hoa râm lật đẩy chạy lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ngồi thất thần ở ghế.– Chú Thành, sao ngồi ở đây 1h sáng rồi. CHƯƠNG 60: IAM BLEEDING OUT FOR YOU (EDIT) (2)– Lấy cho tôi chai rượu dưới hầm lên đây.– Chú Thành, bác sĩ dặn bệnh của chú không được uống rượu.– Kệ xác ông ta… chị cứ mang lên đây cho tôi…Ông nói gần như kiệt quệ, ánh mắt nhắm nghiềm ngửa mặt ra phía sau…Nhưng hình ảnh của người ấy đang xoay vòng trong đâu ông lúc này. Chỉ có rượu mới giúp ông không gặp cơn ác mộng đó nữa.Bà giúp việc lắc đầu, tất tả chạy xuống dưới nhà…Một lát sau, bà đặt vào tay ông một cốc nước mát.– Chị…– Chú Thành…tôi có