80s toys - Atari. I still have
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327024

Bình chọn: 10.00/10/702 lượt.

muốn tôi giúp anh ta sao?– Đức, tôi biết anh ta đã làm quá nhiều chuyện với gia đình cậu và bạn bè cậu. Anh đáng chết, nhưng không đáng gánh hết mọi tội lỗi như vậy. Người chúng ta cần bắt nhất giờ hắn đang thảnh thơi thư giãn ở bên ngoài kia cậu hiểu chứ. Chỉ cần Tuấn Anh mở miệng khai kẻ đứng sau mọi chuyện thì có lẽ mọi thứ sẽ khác..– ………Đức ngâm nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng.– Tôi sẽ thử… Nhưng nếu không được thì cũng ko còn cách nào khác.Tùng và Phong đều gật đầu tỏ ra đồng ý, bất chợt Phong lôi từ túi áo khoác mình ra một vật gì đó để lên bàn.– Tôi nghĩ thứ này của anh…Đức trân trân nhìn vào con siêu nhân bằng nhựa cũ rích nham nhở được đặt ở trên bàn. Anh đưa tay chạm vào nó, bỗng một thứ cảm xúc kì lạ cồn cào tràn lên trong lồng ngực anh.– Sao…sao cô lại có nó…– Sau khi thẩm vấn Tuấn Anh, chúng tôi có lục soát nhà anh ta, tôi thấy nó được đặt trong tủ kính bên cạnh những tấm bằng khen có vẻ rất trang trọng. Nó có ý nghĩa gì với anh không?– À…Anh cảm thấy cổ họng mình đang nghẹn lại.Thứ duy nhất mà con người không thể ngăn được đó là cảm xúc mỗi khi nó bùng phát.– Khi tôi và anh ta còn bé…đã đòi mua bộ đồ chơi này. Tuấn Anh cũng thích nó lắm nhưng vì tôi là em nên đã nhường tôi tất cả…duy chỉ lấy có thứ này. Tôi thì luôn bị bắt nạt còn anh ta luôn là người đến cứu…nên anh ta nói rằng…anh ta giống như con siêu nhân này sẽ đến giúp tôi bất cứ lúc nào.– Anh ấy đã làm đúng lời anh đã nói chứ?Đức gật đầu, tay anh nắm chặt lấy vật bằng nhựa ấy, mẫu thuẫn trong lòng anh lại ngày một lớn hơn. Căm hận và yêu thương anh nên chọn điều nào cho đúng…– Tại sao anh ta còn giữ nó?– Mọi đứa bé đều muốn mình được làm siêu nhân. Nhưng khi lớn lên chúng nhận ra rằng để làm siêu nhân không đơn giản chỉ là muốn. Chắc Tuấn Anh cũng nhận ra được điều ấy, chỉ có điều anh ta không giống anh, anh ta không chấp nhận điều đó mà thôi. Anh ta nhận ra rằng việc luôn phải nhường nhịn anh đó là một áp lực, nó lại ngày một lớn khi bố anh luôn dành sự quan tâm về phía anh nhiều hơn.– Chẳng lẽ vì điều này…– Anh có biết siêu nhân khác người bình thường như thế nào không? Đó là người bình thường khi mắc lỗi có người sẽ chỉ đường cho họ, nhưng siêu nhân thì lại chỉ là một kẻ đơn độc tự mình tìm đường cho chính mình mà thôi. Khi có cơ hội hãy đưa lại cái này cho anh trai anh.– ……….– Anh ấy có lẽ cần nó để giúp mình không bị lạc đường.Anh im lặng trước những lời cô gái kia nói, anh không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo… lòng anh thực sự rối rắm.Tùng và Phong đứng dậy chào Đức bước ra về, họ nhìn Đức ngồi đó một mình khẽ thở dài rồi quay bước ra về, còn nhiều vụ án khác chờ họ ở trước mặt…Điều duy nhất để khép lại vụ án này là họ có thể hi vọng đó là Đức và bố anh ấy đồng ý vào gặp Tuấn Anh mà thôi…Bóng hoàng hôn đổ dài trên mặt con đường phía trước, nhuộm sắc trời một màu ánh kim kiêu sa lộng lẫy…Chẳng biết rằng đằng sau sự hòa nhoáng của tạo hóa ấy, chúng ta nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ trong buổi sớm mai đầy hi vọng, hay chỉ nhìn thấy những con đường tôi tăm mà chỉ mình ta cô đơn nhủ rằng mình sẽ phải tiếp tục.Tha thứ luôn là điều không thể đối với một nỗi đau chưa bao giờ được gọi là nguôi ngoai.Nhưng….Nếu biết tạm quên đi….Thì có lẽ cuộc sống này, trong ánh hoàng hôn chúng ta có thể nhìn thấy được ánh sáng của mặt trời như không bao giờ tắt. CHƯƠNG 71: CHẠM TAY ĐẾN BÌNH YÊN.Chương 71:Chạm tay đến bình yên.Gió mùa đến đó là lúc cây bắt đầu rụng đầy lá trên khoảng sân sau của bệnh viện. Mỗi khi nhìn xuống những chiếc ghế đá trơ trọi được lấp đầy bởi lá cây rụng, An khẽ cười nhớ lại lần đầu Hoàng tỏ tình với cô đúng chiếc ghế đá trước mắt lúc này thấy lòng bỗng cồn cào nhớ anh đến kì lạ… Đồng hồ đã điểm 12h trưa, đáng lẽ mọi hôm lúc này anh đang ở đây rồi…Từ phía sau bỗng có một người đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.Cô mỉn cười quay lại ôm lấy cổ anh.– Hôm nay gió mùa sao em ko đóng cửa lại?– Ở trong phòng cả ngày em thấy bí lắm.Hoàng cởi áo khoác ra đặt xuống giường, anh ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cơ thể gầy ôm của An nhẹ nói.– Đói chưa, anh lấy cháo cho em ăn nhé.An khẽ nhíu mày vì cánh tay cô hôm nay trở gió bỗng nhiên nhức nhối.– Em ko thấy đói. Không biết người ta truyền cho em cái gì mà em ko thấy đói nhỉ.– Truyền dịch chỉ là tạm thời thôi, em vẫn phải ăn, người em dạo này gầy lắm.– Nhưng em ko thấy đói thật mà.Hoàng nhìn cái vẻ mặt ngang bướng ngõng ngẽo của An cười, anh không hiểu vì sao anh lại cười khi có lẽ ngày trước những lúc như thế anh sẽ lại chuẩn bị mắng cho cô một bài. Giờ anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng những thứ của trước đây đã quay trở lại, điều đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn với những gì mình có.– Nào, đừng để anh cáu.Anh vờ gằng giọng nhìn cô với thái độ không hài lòng.An xị mặt dựa đầu vào vai anh khuôn mặt chán nản.Anh thầm nghĩ đúng là luôn chỉ có cô mới khiến lòng anh nhúng nhường như thế này. Đưa tay béo nhẹ má, ôm lấy c