Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324403

Bình chọn: 9.5.00/10/440 lượt.

cười nhạt, sau đó hoà nhã nói: “Tiên sinh, anh cũng đâu quan tâm đến chút tiền nhỏ kia mà.”

“Đúng là không quan tâm.”

“Nếu không quan tâm cần gì phải so đo nhiều, coi như mời tôi ăn bữa cơm thôi.”

“Vấn đề là vì sao tôi phải mời cô, cô phải có một lý do đầy đủ.”

“A___”

Đàn ông kiểu gì thế này?

Đàn ông có tiền quả nhiên rất hẹp hòi, lúc đó nói mời cô ăn cơm, giờ lại có thể nuốt lời, hẹp hòi.

“Con người tôi không tuỳ tiện mời người khác ăn cơm, nếu cô không thể cho tôi một lý do, như vậy vẫn nên trả lại số tiền nho nhỏ kia đi.”

“Lý do rất đơn giản, chính là anh tiêu tiền mua cảnh sắc mà anh muốn ăn. Là anh nói tôi sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh ăn uống, sau đó bỏ tiền ra dọn sạch hết mà. Thế nào, có gan nói khoác lác mà không biết ngượng, nói người ta ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, vậy mà không có khả năng lấy tiền ra giải quyết sao? Nếu như anh không có đủ điều kiện kinh tế thì sau này cũng đừng ra vẻ làm người có tiền mà ăn nói khoác lác.”

Đàn ông đều thối nát như nhau.

Tại sao cô lại không gặp được một người đàn ông tốt thật sự cơ chứ?

Trước là kẻ bắt cá hai tay, trên kia là kẻ gạt người, nơi này lại là kẻ làm ra vẻ, đều không phải loại tốt đẹp gì.

“Cô nói chuyện thật sự rất khó nghe. Tôi là đại thiếu gia tập đoàn Hồng thị, cô nói xem tôi có điều kiện kinh tế hay không?” Hồng Thừa Chí vươn tay, muốn nâng cằm Tạ Thiên Ngưng lên.

Nhưng cô không để yên như vậy, quay đầu cảnh cáo: “Tiên sinh, coi như anh có tiền cũng không thể khi dễ người khác như vậy chứ?”

“Tôi bỗng nhiên phát hiện, con gái quê mùa cũng rất thú vị.”

“Sắc lang, tránh ra.” Thấy người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ say đắm, thái độ của Tạ Thiên Ngưng quay quắt 180 độ, vốn muốn dùng thái độ hoà nhã giải quyết mọi chuyện nhưng xem ra không được, bởi vì cô đã nổi trận lôi đình.

Cô không muốn trêu chọc những nhân vật lớn có quyền thế, nhưng cũng không có nghĩa cô có thể chịu đựng những người này tuỳ ý khi dễ, vũ nhục mình.

Lần trước là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hồng thị, bây giờ lại đến đại thiếu gia, xem ra bát tự của cô với tập đoàn Hồng thị không hợp lắm, cần phải tránh xa.

“Tôi không muốn thì cô làm sao đây?” Hồng Thừa Chí không ngừng lại gần hơn, hai tay để trên cổ áo mình, làm bộ muốn cởi quần áo, bộ dạng phóng đãng 10 phần.

Cử động của hắn như vậy làm Tạ Thiên Ngưng hoảng loạn, dưới tình thế cấp bách, cô dùng túi xách trong tay ra sức đánh người.

“Tôi đánh chết tên sắc lang như anh, tôi đánh chết anh. Đậu hũ của bà cũng dám ăn, đúng là muốn chết.”

“A—-” Hồng Thừa Chí không nghĩ đối phương sẽ phản kích bạo lực như thế, giống như đàn bà chanh chua nhưng lại rất hung dữ, đang muốn phản kích nhưng vừa mới giơ tay liền bị đối phương đạp một cước, hơn nữa còn đá trúng chỗ hiển của anh, bởi vì đang đứng trên cầu thang nên liền lăn thẳng xuống dưới.

“A—-ai u—-”

Tạ Thiên Ngưng vừa đạp Hồng Thừa Chí xuống cầu thang thì mặc kệ sống chết của hắn liền kéo rương hành lý, giống như chạy trốn người khác.

“Con đàn bà thối tha, cô quay lại đây cho tôi, ai u–” Hồng Thừa Chí lăn xuống cài bậc thang, cuối cùng dừng lại ở tầng một, nằm ở nơi đó rên rỉ kêu đau, thấy người phụ nữ này muốn chạy liền muốn đuổi theo nhưng hạ thân đau đớn dữ dội, căn bản hắn không có sức đứng dậy.

Hai lần thua trong tay cô gái này, thật đáng giận.

Hắn nhất định sẽ bắt cô gái này băm ra làm trăm mảnh.

“Con đàn bà thốic tha, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.

Tạ Thiên Ngưng đã chạy đến lầu dưới nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rống to từ phía trên truyền xuống, sợ hoảng hồn, trong lòng biết chuyện không ổn liền vội vàng bỏ trốn.

Xem ra nơi này không thể ở được rồi, cô nên tìm nơi để tị nạn trước, chờ sóng gió qua đi rồi hãy trở về.

Thật ra thì trở về hay không cũng không quan trọng, bởi vì nơi này đã không còn người hay chuyện gì liên quan đến cô, không đáng để cô lưu luyến, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cô nên đi đâu đây?

Hồng Thừa Chí nằm trên cầu thang, thật lâu mới đứng lên, lúc này cả người nhếch nhác, trên mặt đều là bụi, vest trắng bẩn tệ hại, tóc cũng rối, trên người còn bị vài vết thương nhỏ.

Sự sỉ nhục hôm nay, hắn nhất định sẽ không quên.

“Con đàn bà thối, dù cho cô chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm bắt cô trở lại mà ngũ mã phanh thay.”

Hồng Thừa Chí không đuổi theo Tạ Thiên Ngưng mà dựa vào cầu thang từ từ đi lên tìm em gái.

Bây giờ đuổi theo người phụ nữ kia chưa chắc đã kịp, sợ rằng cô ta đã sớm chạy mất rồi.

Hỏng bét, hắn không biết tên cô cũng không biết cô là ai, càng không có cơ hội chụp lấy một tấm ảnh, tìm cô e rằng có chút khó khăn.

Hồng Thi Na ở ngoài cửa phòng Phong Khải Trạch chần chừ một lát, thấy Hồng Thừa Chí chật vật đi lên như vậy, cực kỳ kinh ngạc.

“Anh, sao anh lại biến thành như vậy?”

Người anh này vô cùng quan tâm đến hình tượng, hơn nữa còn bị mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, bất kể cái gì cũng yêu cầu cao, cả nước rửa tay cũng phải là nước tinh khiết.

Hôm nay thấy anh thành ra nhếch nhác như vậy, chỉ sợ người làm anh thành bộ dạng như bây giờ phải gặp nạn rồi.

“Đừ


pacman, rainbows, and roller s