
vỗ vai Thiện Lương :
– Cố gắng nha anh , em ủng hộ anh.
Nhét vào tay Minh Sang một vật bí mật , Thiện Lương nheo mắt :
– Cảm ơn em rất nhiều.
Chiếc xe lăn bánh , Minh Dung chỉ kịp nhìn thấy phía sau Minh sang đang cúi xuống bên chiếc xe.
– Anh chạy từ từ thôi , gì thì gì cũng đã trễ rồi.
Thiện Lương giảm dần tốc đô , anh gợi chuyện :
– Hôm nay có lẽ em sẽ được sếp khen thưởng đấy.
Từ “em” ngọt ngào làm cô phải nín thở nhỏ giọng :
– Tôi không hiểu.
– Tổng biên tấo đã xem qua chiều dầy thành tích của em , và hôm nay có lẽ em sẽ được khen thưởng.
– Ủa ! chứ không phải anh được khen thưởng sao ? Tôi nghe nói anh ấy rất thích anh.
– Cho anh xin hai chữ bình an đi . Anh rất sợ khi phải tiếp xúc với ông ấy đấy.
– Thế sao ?
– Vậy em nghĩ về anh thế nào ? Có phải anh là một gã “biến thái” , đúng không ?
– Tôi không biết , nhưng có lẽ là không . Trực giác của tôi cho là vậy.
– Em nên tin vào trực giác của mình , vì trực giác của em luôn đúng khi em nghĩ về anh.
Cô trề môi :
– Không dám đâu , còn khuya , À ! Tôi quên mang theo bộ quần áo để trả cho anh , để lần sau vậy.
Thiện Lương nhăn mặt :
– Em không cần phải trả cho tôi , em có nghe những lời tôi nói hôm đó không ?
– Nghe chứ . Nhưng mà tôi không cho .
(thiếu trang 86+87)
– Em mang vào đi , chúng ta đi Bình Dương liền đấy.
– Sao vậy ?
– Sẽ thu hình tại VTV.
– Có phải không vậy ? Sao không báo trước ?
– Báo trước thì đâu phải bất ngờ . Nào ! Chúng ta chuẩn bị đi nha . Ngồi cho chắc
vào , anh chạy nhanh lắm đấy.
– Anh… đưa hết thế này , anh lấy gì mà tránh bụi ? – Anh không cần , em xử dụng đi.
– Hay là vầy , anh dùng kiếng còn khẩu trang tôi sẽ dùng.
Thiện Lương cảm thấy hạnh phúc khi cô chia sẻ với anh . Anh mỉm cười , nụ cười mãn nguyện.
– Cám ơn em . Chúng ta đi nha.
Chiếc xe lăn bánh , anh lại quay ra sau :
– Nhớ ngồi chắc nhé , có bụi thì nép vào vai anh đấy.
Cô khẽ trề môi , nhưng lòng rất vui không biết tại vì sao nữa.
Đang ngồi chống cằm , Minh Sang giật mình khi có tiếng điện thoại reo . Anh nhìn quanh căn phòng . Vẫn chưa có ai vào . Chán thật ! Mình đi làm sớm thế.
Đưa tay chộp lấy ống nghe , anh nhừa nhựa :
– Alô . Phòng kinh doanh của công ty.
– Cho em hỏi , có anh em ở đó không ạ ?
– Anh cô là ai ? – Dạ , anh em làm ở trong đó.
– Trong đó là chỗ nào , cô nói rõ xem ?
– Em cũng không biết nữa . Ảnh nói là gọi điện đến đó là ảnh đi rước ngay.
Minh Sang bực dọc :
– Cô nói vậy làm sao tôi biết được . Đây là công ty Đại Thành , anh cô có phải làm ở đây không ?
– …
Thấy cô gái im lặng , anh lớn tiếng :
– Sao hả ? Cô không nói , tôi cúp máy đây.
– Anh… đừng lớn tiếng , em sợ lắm . Anh hung dữ quá đi.
Suýt phì cười trong điện thoại , anh nhỏ giọng :
– Được , được . Giờ cô nói đi.
– Anh… anh em làm trong đó đó . Anh kêu ảnh giùm em đi.
– Tên gì mới được chứ ?
– Híc ! Anh lại lớn tiếng rồi.
– Xin lỗi , xin lỗi . Anh của cô tên gì ?
– Dạ , Lâm Gia Phong.
Mình Sang thoáng nhíu mày , rồi anh gật đầu :
– Được rồi , cô đang ở đâu , để tôi nhắn lại.
– Em đang ở sân bay.
– Rồi , còn gì nữa không ?
– Dạ không…
– Tôi cúp máy đây.
– Thank you.
Gác máy , anh lắc đầu . không biết sao người anh như thế lại có người em như vậy.
Anh gõ nhẹ cửa phòng phó giám đốc.
Gõ lần thứ hai , gõ lần thứ ba cũng chẳng co tiếng trả lời , anh lớn tiếng :
– Phó giám đốc.
Chị tạp vụ đi ngang , hỏi :
– Anh tìm phó giám đốc hả ?
– Dạ . Con gọi nãy giờ ma chẳng thấy trả lời.
– Ôi ! Ông ấy chưa có vào , khoảng chín mười giờ mới vào lận.
– Vậy ..
– Là sếp mà vào giờ nào không được . Cậu có việc hả ? Chịu khó chờ đi.
– Con cám ơn cô.
– Không có gì.
Đi qua đi lại trong phòng , Minh Sang đang đấu tranh cho suy nghĩ hai bên . Có nên đi đón em của “hắn” không nhỉ ? không nên , làm thế sẽ mất hết danh dự của mình , hắn ta sẽ nói mình tìm cách nịnh bợ . Nhưng mà em hắn có liên quan gì đến hắn đâu , mình làm thế chỉ giúp người thôi mà.
Làm sao đây ? Làm sao đây ? Chuông điện thoại reo vang . Minh Sang chộp nhanh máy.
– Alô.
– Hu… hu… anh Hai đâu rồi ? Tôi… tôi sợ quá đi.
– Nè ! Cô nín đi , đừng có khóc . Cô khóc làm tôi quýnh lên đây nè.
– Hic ! không khóc hả ? Nhưng mà anh xấu lắm , chẳng nhắn anh Hai tôi giùm tôi.
– Có… nhưng mà…
– Tôi không biết , anh làm sao thì làm , mười phút nữa anh Hai tôi không có mặt ở đây là tôi sẽ…
– Nè ! Cô đừng có làm bậy nha . Ở yên đó đi , có người đến đón cô liền.
– Tạm nghe anh đó.
Dập máy , Ming Sang phóng nhanh ra cửa , anh không còn nghĩ gì khác ngoài sự liên tưởng đến gương mặt lo sợ đầy nước mắt của một cô gái lạ nước lạ cái.
– Bực mình thiệt ! Biết vậy , mình “nướng” thêm một chút nữa , chẳng thèm đến sớm làm gì.
Quay nhìn xung quanh phòng dành cho hành khách xuống máy bay , Minh Sang lo lắng :
– Trời ạ ! Biết bao nhiêu là cô gái , biết cô gái nào đây ? Đang tìm kiếm thì có một bàn tay khều nhẹ sau lưng , anh quay lại :
– Đúng là anh rồi !
– Chuyện gì ? Cô là…
Chưa kịp nói hết câu , Min