
hết câu.
Và vang lên tiếng cười sảng khoái lên cả cánh đồng. Dương Thiên Kim là cô nhóc bốn tuổi rưỡi, ra đời là kết tinh tình yêu của Hoàng Hiểu Vương và Lục Trúc. Cô nhóc rất nghịch ngợm, rất lém lỉnh và vô cùng đáng yêu. Cả hai người đều rất yêu cô bé.
Mặt trời đã lên thiên đỉnh, tỏa bóng nắng dịu dàng xuống nhân gian, lên một gia đình hạnh phúc bên nấm mồ.
Ba người nắm tay nhau, đi ra khỏi cánh đồng tràn ngập sắc tím. Tâm trạng ai cũng rất vui vẻ.
” Họ đã vượt qua sóng gió, đã đến với nhau bằng sự mách bảo của trái tim, nguyện sống bên nhau trọn đời, dù có chết thì cũng nguyện chết cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm…Nhưng dù có đi đến đâu đi chăng nữa thì tình yêu của họ vẫn tồn tại vĩnh viễn, không bao giờ bị phá bỏ.”
Câu chuyện tình yêu của hai người sẽ chính là một cuốn tiểu thuyết đẹp nhất trần gian này.
10 giờ 30 phút tại khách sạn N.W
– Á…tôi không chịu…
Tiếng một cô gái cáu gắt đang đứng trước gương, ngúng nguẩy với chiếc váy cưới cồng kềnh. Một nhân viên lễ phép:
– Cô chủ à…vì sự cố nên chúng tôi không thể lấy được chiếc váy đó.
Cô gái cau có ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng chờ. Mái tóc rối tinh mù, khuôn mặt đỏ lựng vì tức giận.
” Cạch”, bên ngoài, một chàng trai chạy vào, thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen cũng bị dính vào mặt, trông thảm hại hết sức:
– Vợ yêu ơi…hàng về rồi đây.
Nói rồi chàng trai ném chiếc váy màu xanh dương về phía cô gái nọ, cô gái vui sướng ôm chầm lấy chiếc váy, rít lên:
– Thấy chưa? Nhất định phải là nó mà.
Nói xong, cô chạy tót vào phòng thay đồ, một tiếng ” xoẹt” vang lên, mọi người bên ngoài thất kinh, tiếng xé vải ghê rợn thế nào. Chắc chắn vì không cưỡng được hồi hộp mà cô đã xé toạc chiếc váy trắng đắt tiền vừa rồi. Hắn nhà thiết kế mà biết thành quả của mình bị như thế này chắc phát điên mất thôi.
Một lúc sau, cô gái bước ra, cả căn phòng tràn ngập trong ánh sáng chói lòa, người con gái nọ rất đẹp, vẻ đẹp không thể trong sáng hơn. Chiếc váy cưới ngắn màu xanh tuyệt đẹp, từ ngực trở xuống đính hạt trân châu sáng rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng ngần mềm mịn. Phía trên vai đính một chiếc lông vũ màu xanh lớn, làm bờ vai cô gái trở nên dịu dàng hơn, đuôi váy tua rua phía sau giống như một dài lụa đẹp thướt tha. Cô gái lúc này khác hoàn toàn với lúc nãy, trông thật giống một thiên thần hạ thế.
– Sao? Đẹp không?- Cô gái khẽ hỏi.
– Đẹp…đẹp quá…- Chàng trai không thốt nên lời…
Mọi nhân viên trong phòng biết ý đi ra ngoài. Cô gái khẽ đi đến bên chàng trai, tựa vào ngực chàng trai, còn cậu thì vòng tay ôm lấy bờ vai cô, hít hà mùi hương dịu nhẹ như kẹo bạc hà từ người cô.
” Người phụ nữ trong ngày cưới là lúc họ đẹp và tỏa sáng nhất!”
Cậu vuốt ve mái tóc dài màu nâu của cô, thì thầm:
– Để anh làm tóc cho em nhé!
Cô gái nũng nịu gật đầu, ngồi xuống ghế, buông thả mái tóc, từng sợi tóc mượt tràn trong từng kẽ tay chàng trai. Cậu thơm nhẹ lên chúng, ngay đến tóc cô cũng mang mùi hương bạc hà mát mẻ. Cậu dịu dàng chải, thoăn thoắt tạo kiểu tóc cho cô, sau hơn mười phút, từng giây trôi qua như nhuốm màu lãng mạn. Bước cuối cùng, cậu cài chiếc vương miện nhỏ lên, dài khăn màu xanh buông tự do sau gáy, nàng đẹp hệt như một nàng công chúa trong thế giới truyện cổ tích.
– Hai vợ chồng nhà này quấn quýt quá nhỉ?
Một giọng nói vang lên phá vỡ không khí lãng mạn, một người đàn ông bước vào, hai tay xỏ túi quần, dáng vẻ lãng tử cuốn hút trong bộ comle đen, mái tóc màu hạt dẻ ngạo nghễ để bất cần. Khỏi cần nói cũng biết người này là Hoàng Hiểu Vương- Phó chủ tịch Tập Đoàn Hoàng Thị nổi tiếng.
Chàng trai nọ cũng không vừa, nhếch mép cười:
– Không dám, sao có thể sánh với ” cặp đôi hoàn hảo” của anh được.
Hoàng Hiểu Vương cười lớn, chạy đến ghì vai chàng trai kia xuống:
– Thằng nhóc này, không thay đổi chút nào hết.
– Chú Dĩnh…- Bé Thiên Kim chạy vụt vào ôm lấy chân chàng trai.
Chàng trai bế cô bé lên, hôn vào hai má con bé rồi cười:
– Hôm nay Thiên Kim cũng đến dự lễ cưới của chú cơ à?
Theo sau là Lục Trúc đi vào, hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thiếu nữ hoàn hảo. Mặc dù đã 25 tuổi nhưng trông cô vẫn như gái 17 vậy. Cô nhẹ gật đầu chào rồi đưa ra một hộp quà hình chữ nhật dẹp, nói:
– Dĩnh, hôm nay anh chị đến chúc phúc cho hai em. Đây là quà của anh chị.
Nam Dĩnh vội xua tay nói:
– Không cần đâu chị, anh chị đến là em vui rồi?
Nhưng cô cứ kiên quyết dí chiếc hộp vào tay cậu, bắt cậu phải nhận mới thôi. Hoàng Hiểu Vương huých tay cậu:
– Mở luôn ra đi.
Nam Dĩnh đành gượng gạo mở hộp quà, bên trong là một chuỗi vòng cô có mặt là một hạt Sapphire rất đẹp, màu xanh dương ánh lên những tia sáng đẹp nhất. Cậu ngạc nhiên nhìn hai người.
– Hãy đeo vào cổ vợ cậu đi nào.- Hai người cùng giục.
Nam Dĩnh nhìn về phía cô gái, cô đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, cậu lại gần, vòng tay đeo cho cô. Bỗng một cảm giác điện giật ở đầu ngón tay,…năm năm trước, cậu đã từng đeo dây chuyền lên cổ một cô gái…cô gái ấy…
Chiếc vòng được đeo xong, tỏa ánh hào quang trên cổ cô gái nọ. Mọi người vỗ tay tán th