
nhăn mặt:
– Chuyện này kỳ cục lắm.
Tiẻu Long trố mắt:
– Chuyện gì mà kỳ cục?
– Nó nhờ tao đóng vai anh nó.
– Thằng Ðỗ Lễ nhờ mày đóng vai anh? – Tiểu Long ngơ ngác – Làm thế để làm gì?
Hùng đầu đinh cắn môi:
– Nó bảo nó có ông anh tên là Nghĩa, vừa rồi bị công an bắt.
– Anh nó làm gì mà bị bắt? – Mặt mày Tiểu Long lộ vẻ căng thẳng.
– Nó bảo anh nó chẳng làm gì cả…
– Chẳng làm gì sao lại bị bắt?
Hùng đầu đinh cau mày:
– Mày nhảy chồm chồm vào miệng tao như thế làm sao tao kể! – Rồi nó hắng giọng – Theo như thằng Ðỗ Lễ nói thì anh nó chỉ có mỗi tội mê xe gắn máy thôi. Thế là nhập bọn với tụi nhóc chuyên chơi xe. Một hôm, anh nó chở một thằng nhãi đua theo đàn…
Nghe tới đây, Tiểu Long lại ngứa miệng:
– Thế là bị bắt về tội đua xe trái phép?
– Trật lất! – Hùng đầu đinh bĩu môi – Nếu thế thì cũng còn dỡ! Ðằng này thằng ngồi phía sau là thằng giật dọc. Lúc chạy ngang ngã tư Hàng Xanh, anh thằng Ðỗ Lễ vừa nhả ga chậm xe lại, thằng kia liền thò tay giật phắt sợi dây chuyền của khách đi đường. Nào ngờ sợi dây chắc quá, anh thằng Ðỗ Lễ lại bị bất ngờ, thế là chiếc xe đổ kềnh…
– Chẳng lẻ anh thằng Ðỗ Lễ không biết gì về toan tính của đồng bọn sao?
Hùng đầu đinh chép miệng:
– Thằng Ðỗ Lễ bảo là anh nó chẳng hay biết gì cả, thậm chí cũng chẳng quen biết thằng nhãi ngồi sau lưng. Thằng này do mấy tay chơi xe kia dẫn tới.
Tiểu Long gật gù:
– Như vậy là anh thằng Ðỗ Lễ bị tụi kia lợi dụng rồi.
– Nhưng khổ nỗi chẳng ai người ta chịu tin cho! – Hùng đầu đinh thở đánh thượt – Cả bọn bị công an hốt trọn về đồn. Người ta còn phải điều tra nữa chứ!
Tiểu Long chớp mắt:
– Chuyện xảy ra lâu chưa?
– Cả tuần nay rồi. Anh thằng Ðỗ Lễ từ hôm đó đến nay vẫn bị giam cứng.
Câu chuyện Hùng đầu đinh vừa tiết lộ khiến Tiểu Long bồn chồn quá đỗi. Bây giờ thì nó hiểu tại sao thằng Ðỗ Lễ lại để thua đậm đội 9A3 như thế. Thì ra Ðỗ Lễ chẳng “bán độ”, cũng chẳng ốm. Anh nó bị nhốt, nó chẳng còn bụng dạ nào bắt bóng đó thôi. Vậy mà mình đem lòng ngờ vự nó, bậy bạ ghê!
Chợt Tiểu Long nhớ đến một chuyện quan trọng:
– Ủa, thế chuyện này liên quan gì đến việc nó nhờ mày đóng vai anh nó? Chẳng lẽ nó muốn mày… vào ngồi tù giùm anh nó?
Hùng đầu đinh khịt mũi:
– Thằng Ðỗ Lễ có một người bà.
Câu trả lời quá xá vắn tắt của Hùng đầu đinh khiến Tiểu Long nhăn mặt. Nó định vọt miệng hỏi nhưng sực nhớ lời trách móc khi nãy của đối phương liền bấm bụng ngồi im, chờ nghe tiếp.
– Nó bảo bà nó đã kém mắt lắm rồi. Ban ngày còn nhìn thấy lờ mờ, chứ ban đêm thì chịu chết, chỉ sờ soạng. Mấy hôm nay không thấy anh nó về nhà, bà nó hỏi thăm luôn. Nó và mẹ nó giấu biến mọi chuyện, bảo anh nó dạo này thường tới nhà bạn ôn tập rồi ngủ luôn lại đó.
– Thế bà nó có nghi ngờ gì không? – Tiểu Long lo âu.
– Thằng Ðỗ Lễ bảo thoạt đầu thì bà nó chẳng ngờ vực gì, nhưng gần đây thì bà nó cứ gạn hỏi luôn. Hình như bà nó đã bắt đầu đâm nghi.
Tới đây, Tiểu Long ngờ ngợ hiểu ra:
– Cho nên nó nghĩ đến việc nhờ mày đóng vai anh Nghĩa nó để đánh lừa bà nó.
– Ừ. Nó nhờ tao tối tối ghé nhà nó chơi. Khi nào bà nó hỏi tới anh Nghĩa nó thì tao chường mặt ra. Ðợi khi nào bà nó ngủ, tao hẵng về.
– Tao hiểu rồi.
Nó bỗng thắc mắc:
– Nhưng tại sao thằng Ðỗ lễ không nhờ ai khác mà nhờ mày?
Hùng đầu đinh nhăn nhó cười:
– Tại vì tao tướng tá giống anh nó. Thằng Ðỗ Lễ bảo thế. Nó bảo anh nó cũng to con, đậm người, lại để đầu đinh như tao.
– Nhưng còn giọng nói? – Tiểu Long liếm môi – Chẳng lẽ giọng mày cũng giống giọng anh nó?
Hùng đầu đinh nhún vai:
– Tao cũng thắc mắc hệt như mày, nhưng thằng Ðỗ Lễ bảo bà nó vừa kém mắt vừa kém tai. Nó bảo tai bà nó nghễnh ngãng. Mấy đứa bạn hàng xóm ghé chơi, bà nó nghe tiếng nói, hỏi “Phải Nghĩa đấy không cháu?”. Bà nó chẳng phân biệt được ai là ai.
Tiểu Long chép miệng:
– Lạ thật đấy! Thế sao nó không nhờ mấy đứa ở gần nhà đóng vai anh nó có phải hơn không?
– Không được! – Hùng đầu đinh tặc lưỡi – Tụi đó chẳng đứa nào có bề ngoài giống anh thằng Ðỗ Lễ. Nghe giọng nói bà nó có thể không biết nhưng sờ tay vào là bà nó phát hiện ra ngay.
Tiểu Long nhìn lom lom vào mặt Hùng đầu đinh:
– Thế rốt cuộc mày có nhận lời không?
– Tao cũng muốn giúp thằng Ðỗ Lễ nhưng không có thì giờ! – Hùng đầu đinh gãi cổ, nó nói bằng giọng áy náy – Tối nào tao cũng phải trông nhà cho ba mẹ tao đi công chuyện.
Tiểu Long không hỏi nữa. Nó khua leng keng chiếc muỗng vào thành ly, mặt mày tư lự.
Hùng đầu đinh cũng không có gì để nói thêm, ngồi cắm cúi ăn chè.
Chỉ đến khi sắp bước ra khỏi căng-tin, Hùng đầu đinh mới vỗ vai Tiểu Long, đề nghị:
– Mày giúp thằng Ðỗ Lễ đi!
– Tao? – Tiểu Long ngạc nhiên chỉ tay vào ngực mình.
Hùng đầu đinh gật đầu:- Tướng tá mày với tao đâu có khác gì nhau.
Tiểu Long sờ tay lên tóc:
– Nhưng…
Hùng đầu đinh không để Tiểu Long nói hết câu. Nó nheo nheo mắt:
– Khó gì! không có đầu đinh thì bây giờ đi hớt đầu đinh.
Giải pháp Hùng đầu đinh nêu lên đơn giản đến mức Tiểu Long bất giác nghệt mặt ra. Trong một thoáng, nó sực nhận ra mình là một thằng khờ. Nó