80s toys - Atari. I still have
Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324453

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

vừa đánh một giấc trong chiếc xe này!!!…Tôi ngập ngừng bước ra khỏi xe.HỘI CHỢ HOA ANH ĐÀO.Vừa bước ra thì chính thức mắt tôi bị 5 chữ này đánh sập. Cả một không gian phía trước, toàn hoa anh đào.Còn đang lớ ngớ chưa biết đi đâu thì– Dậy sớm vậy.Tôi nhìn nụ cười nửa miệng phía trước nghi hoặc hỏi lại.– Cậu biết tớ ngủ?Người phía trước cười như không, nheo mắt đáp.– Mẹ cậu nói cậu ngủ như heo. Tôi không tin. Giờ thì tin.Sặc. Chính thức thì tôi bị sặc nước bọt. Đúng là con người này càng tiếp xúc nhiều thì càng thấy cậu ta độc ác mà!– Đi thôi.– Đi đâu? – Tôi nhăn nhó hỏi lại.– Hẹn hò.Rồi chẳng kịp để tôi dưỡng an tâm trí, một bàn tay lạnh lùng đã kéo đi.—Trong thế giới hoa anh đào, mọi tạp âm như dừng lại. Trong sắc hồng mọi thứ thật tinh khiết.Lễ hội hoa anh đào tổ chức ở vùng ngoại ô thành phố nên không khí khá trong lành. Dù cuối đông thời tiết có lạnh và trời hơi xám nhưng khi bước chân vào không gian này cảm giác như đang đứng trong tiết trời mùa xuân vậy. Hoa anh đào, quốc hoa của Nhật Bản. CHƯƠNG 38. KẾ HOẠCH HẸN HÒ.P1 (4)Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng, chạm bên này một tí, động bên kia một tí. Dòng người qua lại rất đông nhưng tôi vẫn có một khoảng riêng cho mình, bởi khi Yul bước vào đây, người ta ngắm hoa thì ít, ngắm Yul thì nhiều. Mặc nhiên lại hay. Tôi thừa nước đục thả câu, thỏa thuê ngắm hoa anh đào, sờ, ngửi, rung cành và hái lá.– Chưa nhìn thấy hoa anh đào ở ngoài bao giờ à?Tôi cầm một cành hoa anh đào trên tay, thật thà khai.– Ừ. Lần đầu tiên.– Thế chẳng nào.– Làm sao?– Đâu là thật, đâu là giả, cũng không phân biệt được.Tôi xây xẩm mặt mũi, nhìn cái dáng người cao lêu nghêu đang ung dung đút tay vào túi quần, điệu cười nhếch mỗi đầy giễu cợt, tôi chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ấy. Nhưng mà thiết nghĩ, tay còn chưa chạm vào mặt cậu ta thì cũng đã bị đám đông xung quanh cậu ta đánh cho không còn sức nhận đường về rồi.Nghẹn ngào đẩy cục tức vào trong.—Điều đặc biệt là trong lễ hội hoa anh đào, tôi có gặp bố Yul, hiệu trưởng trường tôi. Lạ hơn nữa, là khi Yul và bố cậu ấy gặp nhau ở lễ hội, Yul chỉ nói đúng một câu.– Đây là Linh Đan bạn con.Tôi trố mắt ngạc nhiên, sau cũng cúi đầu lễ phép chào hiệu trưởng. Và khi ngẩng đầu lên, Yul đã kéo tay tôi nhanh chóng lẫn vào dòng người phía trước.Khoảnh khắc diễn ra trong giây lát, nhưng kì thực thì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc mẩm, hiệu trưởng còn bận rộn với những việc ở hội chợ hoa anh đào và có lẽ Yul không ưa những người mặc áo đen đứng xung quanh hiệu trưởng.Cũng đã đi được một đoạn khá xa……– Cậu đang chạy trốn à?– Không.– Vậy sao đi nhanh thế.– Sao vậy?– Mệt muốn chết luôn rồi ông nội!Tôi thở hổn hển phía sau. Nãy giờ Yul kéo tôi chạy như bay. Còn tôi cũng chẳng hiểu cái mô tê gì, thấy cậu ta kéo tay tôi chạy, tôi cũng hối hả chạy theo.Đến khi dừng chạy, tôi ngồi thở dốc.Yul liếc mắt nhìn tôi, mãi sau mới nói được 3 từ.– Cậu yếu thế.Tôi cười như mếu, tự nhiên kéo tay người khác chạy như kẻ ăn trộm bị phát hiện xong giờ nói tôi sức khỏe yếu. Tôi chậm rãi nhả ra từng từ một.– Tôi hơi bị khỏe đấy.Người phía trước cười như không, sau ngó lơ xung quanh, hỏi lại.– Đi đâu bây giờ?Tôi ngó trước ngó sau, khi nãy chẳng hiểu Yul kéo tôi chạy theo con đường nào mà khi dừng lại thì thấy hội chợ hoa anh đào nằm tận bên kia con đường. Vùng ngoại ô thành phố có rất nhiều vườn và cây lạ, bốn bề xung quanh cũng khá sầm uất và nhiều lễ hội. Nghĩ đây có thể là một nơi nhiều quán ăn đặc trưng tôi quên hết cả mệt, bật dậy, cười cười. CHƯƠNG 38. KẾ HOẠCH HẸN HÒ.P1 (5)– Hay là đi dạo xung quanh.Yul nhíu mày ra điều suy nghĩ, xong cũng tặc lưỡi đáp.– Được!Và thế là chúng tôi dạo một vòng quanh ngôi làng cạnh lễ hội hoa anh đào.…Sau 15 phút đi lòng vòng, tôi nhập tiệc Tào Phớ đường phố.Có rất nhiều Tào Phớ được trưng bày phía trước, mọi người bon chen khá đông và xem chừng khó có thể có chỗ. Yul quay sang phía tôi, lạnh nhạt nói.– Đông quá. Ra chỗ bên kia thôi.Tôi vẫn cương quyết khẳng định.– Phải có cách nào đó để vào chứ.– Nhưng mà quá đông.Tôi bóp trán nghĩ ngợi, rồi mắt chợt lóe sáng như Conan phá án. Phải thế chứ!Tôi mạnh mẽ lại cạnh Yul, lườm lườm nhìn cậu ta, sau nắm lấy tay, lôi đi. Người phía trước thoáng giật mình, cơ miệng giần giật chưa kịp nói lên lời nào. Tôi hùng dũng đi trước, miệng hô to.– Tránh đường. Tránh đường cho chàng trai biết ăn Tào Phớ này vào nào.Mọi người phía trước quay lại nhìn. Ánh mắt đầu tiên vập phải tôi, nhăn nhó khó chịu. Nhưng khi liếc ra đằng sau tôi, lập tức cơ mắt dãn ra hết mức, miệng mỉm cười và chân tự động lui lại vài bước. Một người, hai người, rồi ba….cứ như vậy cho tới khi tôi bon chen được lên hàng đầu.Thả bàn tay bên cạnh xuống, tôi thở phù, lấy tay quạt quạt mặt cho bớt nóng và tự ngưỡng mộ bản thân. Nhưng vừa mới thả bàn tay bên cạnh ra chừng được ba giây, những ánh mắt như búa dìu xung quanh đã ập đến, tôi nu