Polaroid
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328520

Bình chọn: 10.00/10/852 lượt.

Hùng hét lên.

– Còn lâu tôi mới chịu dừng lại – Ngân hét lại, vẫn cắm cúi chạy.

– Rớt tiền, rớt tiền!

Tôi vừa chạy vừa chỉ tay về phía trước, miệng hớt hải. Tức thì cả hai đứa đứng sững lại kiểm tra túi và đằng sau mình. Biết bị lừa, hai đứa nhìn thủ phạm với ánh mắt tức tối trong khi tôi chống tay lên đầu gối, lo thở.

Ngân lạnh lùng nhìn thằng Hùng rồi định bỏ đi nhưng cu cậu đã nhanh tay chụp lấy.

– Ông có thả ra không thì bảo?

– Nếu bà mà đi, tôi sẽ lại làm như lần trước bây giờ.

Nghe thằng Hùng cương quyết, cái Ngân đã bớt nóng nảy. Giờ khuôn mặt nó không chỉ khó chịu mà còn hơi xấu hổ. Rúc cục là có chuyện gì cơ chứ? Cái “lần trước” làm tôi tò mò lắm rồi đây.

Học sinh các lớp bắt đầu túa ra ngày càng đông. Chẳng mấy chốc mà nơi này sẽ thành một đống hỗn độn và ồn ào. Thằng Hùng “thừa nước đục thả câu”, nắm tay cái Ngân đi:

– Nói chuyện với tôi một lát.

Tôi định tò tò đi theo hai đứa nó nhưng lại bị ánh mắt sắc lẹm của nhỏ Ngân ngăn lại. Hừm, tụi nó có việc bí mật đến cả tôi cũng không được biết cơ đấy. Đang thẫn thờ nghĩ đến việc về nhà một mình, có cánh tay choàng qua cổ tôi và bắt đầu kẹp cứng lại.

– Chị! Đi đâu lang thang qua khu lớp 10 thế này?

Tôi nhìn nó, dùng hết sức bình sinh để hất cánh tay nặng trịch này ra nhưng khổ nỗi kẻ cao hơn thường có lợi, huống hồ lấy sức con gái mà đọ với con trai. Phục Hy cười khúc khích trong khi tôi kín đáo dòm xung quanh, tránh ánh mắt ghen tị lẫn tức tối của mấy cô nàng thần tượng cậu nhóc.

Sẵn có người quen, tôi “tò mò” luôn một thể.

– Cậu có biết chuyện gì giữa nhỏ Ngân và thằng Hùng lớp tôi chứ?

– Chuyện nổi tiếng như vậy, chỉ có mình chị là mù tịt – Hy nhếch khóe miệng lên thành nụ cười.

– Nói tôi nghe với – tôi nài nỉ nó.

– Chị đi về cùng với em thì em nói cho.

Nắng xiên xiên qua những tán cây bàng bên đường, lấp lánh trên tà áo trắng của tôi và Phục Hy.

– Cái gì? – tôi gần như nhảy dựng lên – thằng Hùng “tỉnh tò” với cái Ngân ngay giữa sân trường á?

Phục Hy gật đầu thay cho câu trả lời. Có vẻ như cậu nhóc lường trước được thái độ này của tôi rồi thì phải. Nhưng chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng mà.

– Không có vua cả triều làm loạn.

– Chị nói gì cơ?

– Thì không có tôi ở nhà là thằng Hùng tấn công liền. Bình thường nó tặng quà còn không dám, huống hồ lại dâng cho con nhỏ cả bó hoa hình trái tim to oạch ngay giữa cổng trường. Cái Ngân không ngượng mới là lạ.

– Em thấy hay đó chứ – đôi mắt cậu nhóc mơ màng – chị có thích như thế không?

Nó quay sang hỏi tôi bất chợt. Không kịp nghĩ ra câu gì, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

– Để rồi xem Thanh Phong làm thế chị có ghét được không nhé.

Tôi nuốt nước bọt tưởng tượng ra Thanh Phong trên con chuồn chuồn vàng với bó hoa rực rỡ bên xe đứng chờ tôi trước cổng trường chỉ để nói một câu…

– Tỉnh!

Phục Hy nheo mắt, tát nhẹ vào má tôi một cái rồi cười sặc sụa. Thằng nhóc này có tài chọc giận người khác thật. Ít nhất phải sau hai cú nhéo và cái nhìn đay nghiến của tôi, cu cậu mới đàng hoàng đứng thẳng lại, cố nín cười.

– Thế chị với Phong sao rồi? – Phục Hy tỏ vẻ quan tâm. May là cái mặt của nó khá nghiêm túc nên tôi tạm tin đây là một câu hỏi thật lòng.

– Sao là sao? Chẳng đi đến đâu cả.

– Chị phải tấn công chứ, quanh anh ta không ít vệ tinh đâu.

Thở dài, tôi tự hỏi tại sao tư vấn mấy vụ này cho mình lại là một thằng nhóc lớp dưới đẹp trai và chuyên gây rắc rối nhỉ.

– Ai thích cậu ấy không quan trọng, cậu ấy chọn ai mới là cái chính. Bản thân tôi cũng là một vệ tinh đấy thôi, còn nói được ai?

– Chị khác chứ – Phục Hy dừng lại, nắm một bên vai tôi.

Tôi nhìn nó, không biết sự tự tin ấy ở đâu ra.

– Khác gì?

– Dù sao chị cũng là em song sinh với Anh Thư, mối quan hệ cũng khác.

Cái từ “em song sinh với Anh Thư” nghe sao buồn thế nhỉ. Hình như nếu tôi chỉ có một mình thì sẽ chẳng làm nên điều gì cả.

Thấy tôi im lặng chẳng nói gì, Phục Hy lại tiếp.

– Thanh Phong đối với chị…

Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Chẳng muốn nghe Phục Hy nói tiếp, tôi gạt tay nó ra khỏi vai mình.

– Thôi tôi về đây. Dù sao cậu cũng đâu cùng đường với tôi đoạn này.

Nói xong tôi cắm cúi bỏ đi, mặc kệ Phục Hy gọi với theo:

– Sao chị bi quan thế? Chẳng lẽ từ trước giờ anh ta không có tí tình cảm gì với chị? Em là con trai em biết chứ.

Mặc kệ cậu nói gì, vì tôi tin chắc Thanh Phong chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc tôi là em gái Anh Thư.

Cái tên Thanh Phong đáng ghét ấy, sao cứ khiến người khác phải suy nghĩ.

Ngã tư đèn đỏ.

– Ắt xì!

– Khiếp! Đại ca đang lái xe giữa đường mà hắt hơi to thế? – thằng Tùng suýt nữa thì ré lên, hơi ngả người ra đằng sau như kiểu làm vậy sẽ tránh được virus cúm.

Thanh Phong hít một hơi, vuốt nhẹ sống mũi.

– Không hiểu sao anh mày tự dưng lại thế. Ắt xi’iii!

– Ôi ghê quá. Tránh xa em ra a a….

Thằng Tùng chưa nói hết câu thì đèn lại chuyển xanh, Thanh Phong dọt xe đi khiến nó suýt cắn vào lưỡi.

– Đại ca, chiều mai em có trận bóng không thể bỏ qua, đại ca cho em nghỉ một ngày nhé.

– Chẳng phải hôm qua mày xin nghỉ đi thăm bạn nằm viện rồi sao?

– Ơ thì…

– Còn hôm kia lên trường giúp c