The Soda Pop
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328440

Bình chọn: 10.00/10/844 lượt.

ô.

– Cái này…

– Còn hôm kìa…

– Thôi được rồi đại ca. Mấy bữa trước em nói dối, nhưng chiều mai đại ca có cấm em cũng đi.

– Vậy là thích vừa học vừa bị bầm mặt đúng không? – Phong đe dọa, vừa rin ga vừa giơ nắm đấm tay trái ra đằng sau.

– Ấy đừng – Tùng đưa tay gạt nắm đấm xuống – hay mai anh gọi Tỉ Tỉ đến đi, nhân lúc em không có nhà.

– Đó là chuyện của anh, mày đừng xía vào.

Tối làm thêm xong, về đến nhà tôi đã mệt lử nhưng vẫn cố gọi điện thoại “hỏi thăm” cái Ngân. Chẳng biết hồi trưa tụi nó “nói chuyện” đến đâu rồi.

– Mày sao rồi? – tôi hỏi ngay khi con nhỏ nhấc máy. Đầu dây bên kia im lặng một hồi giống như nó đang suy nghĩ tìm lời.

– Thế nào? – tôi sốt ruột còn hơn cả nhân vật chính.

– Ừ thì… mày đừng shock nhá – giọng Ngân thỏ thẻ như “con gái thùy mị”.

– Ừm, tao hiểu mà – tôi nói giọng thông cảm.

– Tao… tao từ…

Vừa nghe được chữ “từ”, tôi xém nhảy dựng lên, bụng bảo dạ rằng thật tội nghiệp cho thằng Hùng.

– Sao mày lại từ chối nó hở? Chẳng phải mày cũng thích nó mà, như thế chẳng phải là nói dối sao? – tôi làm một lèo.

– Grừ – Ngân nghiến răng thì phải – tao chưa nói hết mà mày đã thế rồi, làm sao tao dám nói.

Tôi dịu giọng lại, cố tỏ ra ngoan hiền cho nó khỏi giận.

– Ơ thì, hì hì, vậy mày định nói gì?

– Tao… từ bạn thân giờ chính thức trở thành bạn gái Hùng rồi…

Ồ! Ra là thế. Vậy mà tôi cứ lo xa.

– Chà, thế là thành đôi rồi à. Mày mà nhận lời từ lúc nó tặng hoa là hay rồi.

– Hồi đó tao xấu hổ gần chết, còn nói được câu gì. Sau hôm đó Hùng lại tỉnh bơ như chưa gây ra chuyện gì nên tao mới giận.

– Cu cậu đâu có biết ý mày. Nhưng bây giờ tụi mày có cặp rồi. Chúc mừng nhá.

Đầu dây bên kia lại im lặng sau câu nói của tôi. Lời chúc mừng thôi mà nó làm gì phải suy nghĩ nhỉ.

– Mày… đừng buồn nhé. Hai đứa tao vẫn là bạn thân của mày.

– Buồn gì chứ? – giọng tôi tỉnh quoeo.

– Ừ thì đấy là thằng Hùng lo thế, nó sợ mày kêu hai đứa tao có cặp rồi bỏ mày một mình.

Đúng là chỉ có đứa dở hơi lo xa như thằng Hùng mới nghĩ được những điều như thế. Nhưng đúng là tụi nó lo lắng cho tôi thật, tự dưng thấy cảm động quá.

– Hai đứa mày yên tâm, Hoài thư này vô tư lắm.

– Ừ, tao cũng biết thế – giọng Ngân có vẻ tươi tỉnh lên – mày cũng cố gắng đi nhé. Tao hy vọng mày cũng sớm có đôi. Có gì khó khăn cứ nói tao giúp.

Tôi hy vọng còn nhiều hơn nó, nhưng mà khó lắm.

– Tao sẽ cố phấn đấu cho bằng tụi bay chứ – tôi cười vui vẻ.

Nói là nói thế thôi, chứ chuyện của tôi chắc mãi mãi chỉ là tình yêu đơn phương.

** ** **

2 giờ chiều nay tôi phải trả sách sớm ở thư viện để qua nhà Thanh Phong “học kèm”. Chẳng biết học được đến đâu nhưng quà biếu “thầy” đã là một hộp cơm mà tôi phải mất cả trưa mới làm xong.

– Cô đến chưa? Sao lâu thế? – giọng Phong bực bội qua điện thoại.

Tôi vừa yên vị trên xe bus, còn chưa kịp thở mà cậu ta đã hối.

– 15 phút nữa. Cậu ráng chờ đi, tôi bị chậm một chuyến xe bus rồi – tôi ngó xuống bên đường, giờ này chắc không kẹt xe.

– 15 phút nữa á? Nhưng tôi đói bụng rồi.

Nghe có ghét không cơ chứ. Cậu ta kèm học hay kiếm đứa để lấp đầy cái bụng mình đây nhỉ? Vừa ăn cơm chưa được 3 tiếng nữa cơ mà.

– Mệt! – tôi nói rồi cúp máy.

Vừa đến đầu ngõ tôi đã nhác thấy bóng Thanh Phong mặc áo pull quần ngố đứng trước nhà, hai tay khoanh trước ngực như sắp xử kẻ có tội. Tôi nhìn xuống mình với một tay ôm cặp, tay kia ôm hộp cơm. Thế này giống người vô tội hơn chứ nhỉ.

– Hơ hơ, cậu ra đón tôi đấy à?

Phong chẳng nói chẳng rằng, giơ một tay trái lên ngang trước mặt tôi (tại cậu ta cao hơn mà).

– Cậu muốn bắt tay à? Bình thường đâu có câu nệ thế.

Tôi chuyển hộp cơm sang tay kia để giơ lên bắt đáp lễ. Ai dè Phong đáp “Không” cụt lủn làm tôi vừa quê vừa mất hứng.

– Đưa hộp cơm của tôi cơ.

Nhìn cậu ta một cách hậm hực, cuối cùng tôi cũng đưa hộp cơm cho Phong. Hóa ra mình không quan trọng bằng hộp cơm.

– Rồi đó, cô vào nhà đi.

Cũng như lần trước, tôi phải đợi Phong ăn hết hộp cơm. Cậu ta đầy bụng thì tôi mới có thể lấp chữ vào đầu được.

– Cơm hôm nay được đấy, lần sau phát huy nhé – Phong nháy mắt khi đẩy hộp cơm rỗng về phía tôi.

Grừ! Còn có lần sau sao.

– Cô có chỗ nào không hiểu? – Phong cầm cuốn vở bài tập đại số chi chít những hình anime của tôi lên.

– Chỗ nào cũng không hiểu hết.

Lườm tôi một cái, cậu ta nói như kết án:

– Vậy thì học từ đầu.

Tôi không phải đứa sáng dạ dễ tiếp thu mặc dầu Phong chỉ rất kĩ càng. Được 15 phút, cậu ta có vẻ hết kiên nhẫn.

– Tôi nói cô thế nào mà lại làm ra thế này?? – Phong chọc ngón trỏ vào trán tôi.

– Thì cậu nói sao tôi chép đó.

– Khổ! Đó là cái ví dụ – Phong chọc cây bút vào tờ giấy muốn rách.

– Thế thì phải nói rõ chứ. Cậu làm như lỗi tại tôi không bằng – tôi làu bàu trong miệng.

Cốp!

Phong thẳng tay lên đầu tôi. Sau cú cốc, tôi ôm đầu, bặm môi nhìn cậu ta với ánh mắt vừa bất ngờ vừa tức.

– Gọi tôi là thầy đi, như thế thì cô mới không cãi.

– Ai cãi, là tôi nói đúng ấy chứ.

Cốp.

– Thêm cái nữa nhá.

– Không phục!

– Miễn sao điểm của cô cao lên là được, tôi dạy sao là quyền của tôi. Đã dạy miễn phí mà…

– Ai nói miễn phí. Ăn h