
tối, lâu hơn nữa thì là buổi sáng. Hôm nay anh muốn đi qua thử, lỡ đâu gặp cô ấy thì sao.
Những cô cậu học trò bắt đầu rời nhà trong tà áo trắng quen thuộc. Họ tự đi, bắt xe bus, được người nhà chở… Nhưng cõng nhau đi học thì thật là hiếm.
– Á! Chị làm gì thế?
Cậu nhóc cõng cô gái trên lưng la lên như kiểu người ta bị bắt làm công việc khổ sai với vẻ mặt vừa nhăn nhó vừa muốn cười. Cô gái kẹp chặt đầu cậu với vẻ tức tối như trẻ con bị giành kẹo.
– Cho cậu chết này.
Không phải Phục Hy, mà Danh mới là người chết lặng. Anh không rời mắt được khỏi cặp học sinh trông có vẻ khá thân mật bên đường, lòng quặn thắt lại.
Vậy mà Phục Hy nói dối anh là không quan tâm đến Anh Thư. Tất cả chỉ là lừa lọc. Anh thật ngốc mới tin vào lời thằng nhóc đó.
– Gì mà anh nhìn ghê thế? – Jun quay sang hỏi.
– Không có gì.
Danh trả lời cứng nhắc, anh bấm cửa kính tối màu lên.
– Tự dưng lại kéo cửa kính? – con nhỏ thắc mắc.
– Tại anh lạnh.
Cái lạnh trong lòng anh mà chẳng ai có thể hiểu nổi.
Jun nhún vai rồi tiếp tục chúi mũi xuống quyển sách của mình.
** ** **
– Gần đến trường rồi, cho tôi xuống – tôi vỗ vỗ vào vai Hy khi nhận ra con đường lớn trước mặt.
Phục Hy cố tình lạng sang hai bên như người say rượu trong cái đường hẻm vốn chẳng rộng rãi gì cả.
– Hay để em cõng chị vào trường luôn cho nó tình cảm – cậu nhóc cười ngoác miệng.
– Đừng có mà đùa, tôi nổi tiếng bởi mấy tin đồn thất thiệt thế là đủ rồi.
Tôi vừa nói vừa mường tượng ra tít tờ báo lá cải của trường (nếu có): Hoài Thư – kẻ đã từng bị Tỉ Tỉ hỏi thăm lại bắt đầu có quan hệ tình cảm với học sinh nổi tiếng khối 10 Hoàng Phục Hy.
– Hừ, nói thật là chị nặng quá em không hất ra khỏi người được – Phục Hy chọc tôi.
– Cậu muốn tôi tự xuống hay là gẫy răng hở? – tôi dứ dứ nắm đấm ngay trước mắt nó – tôi cũng biết oánh nhau đấy nhá.
– Cái đó thì em đã có dịp chiêm ngưỡng rồi. Bữa đó thật là mất mặt, ai đời trai tráng lại để con gái cứu.
– Con gái thì sao? Hôm đó không bầm dập cả hai đứa là may rồi.
Nhắc mới nhớ, tôi quên hỏi thăm cậu nhóc sau bữa đó. Cũng vì có nhiều chuyện xảy ra sau đó quá.
– Chân cậu hôm đó bị sao mà chạy không nổi hả – tôi véo tai nó – nếu không vì chuyện đó thì chúng ta chạy thoát thân rồi.
– Em bị tụi nó truy đuổi trước đó rồi. Lúc thượng cẳng lên đá có thằng rút dao ra, thế nên mới phải bỏ chạy chứ bình thường thì đừng hòng…
Tôi nghe mà cảm tưởng có thể thấy tiếng sắc lẹm của mũi dao, thoáng rùng mình.
– Vậy giờ sao rồi?
– Nhờ ông lang gần nhà nên tất cả đều Ok – Phục Hy giương giương tự đắc, hèn chi sau những lần bị đánh cho te tua, cậu nhóc bình phục nhanh đến không ngờ. Chắc tôi bữa nào phải đến cảm ơn thầy lang đó mới được.
À mà từ bữa đó tôi cũng chưa gặp Danh.
– Danh đưa cậu về tối đó chứ? Tôi chưa gặp anh ta nên chẳng biết.
– Không, Thanh Phong đưa em về. D.K xử lí bọn đàn em. Không phải anh ta nói mấy thằng đó làm thế đâu, Thắng sẹo nhận tội rồi.
Đầu óc quay cuồng. Tôi hơi bất ngờ khi hóa ra mình đã nghi oan cho Danh Kíp. Nhưng chuyện đó chẳng ăn nhằm gì với cái tên Thanh Phong. Cậu ta đã bỏ rơi tôi tối hôm ấy cơ mà.
– Khoan đã – tôi đấm vào lưng Phục Hy bắt nó thả mình xuống – cậu nói Thanh Phong ở đó là sao?
– Ừ, anh ấy cứu em đấy, trước Danh một xíu. Chứ chị tưởng ba thằng đang giữ em dễ dàng bỏ chạy khi chưa nhận ra đại ca tụi nó cũng đến sao?
Một khắc im lặng. Lúc đó tôi hoàn toàn quay lưng lại với Phục Hy nên không để ý. Vậy là Thanh Phong có đến?
– Vô lí. Lúc tôi quay lại hỏi thăm cậu làm gì thấy ai? – tôi cố tìm sơ hở trong lời nói của cậu nhóc.
– Chỗ đó tối om mà. Hơn nữa anh ấy lại đứng nép vào tường, ngay phía sau chị.
Tôi cảm thấy lồng ngực ngẹn lại bởi cảm giác tiếc nuối khó tả. Cậu ấy đã đứng ngay sát, vậy mà tôi lại không nhận ra, sau đó lại giận vô cớ.
Bực mình, tôi tự cốc lên đầu mình. Thanh Tùng đâu phải tự dưng xuất hiện với “con chuồn chuồng vàng” đâu.
– Chị sao thế?
– Không. Tôi với cậu chia nhau ra nhé, sau khi tôi đi một lát rồi cậu mới được ra đấy.
Khập khiễng bước, tôi ra khỏi con hẻm với cảm giác bồn chồn.
Liệu mình có nên xin lỗi cậu ấy? Không! Thanh Phong thậm chí còn không biết mình giận vì cái gì cơ mà.
Dù đã cố quên, nhưng tình cảm tôi dành cho Thanh Phong ngày càng nhiều. Tôi sợ đến khi không kiểm soát nổi lại nói ra lòng mình với cậu ấy mất.
Ông trời ơi sao không thương con?
Lê lết mãi, cuối cùng tôi cũng trèo lên hết cái cầu thang. “Sát thủ hói đầu” đứng ở hành lang để kính trễ dưới mũi, nhìn tôi đi hai hàng với vẻ khá hài lòng, kiểu như đang hạnh phúc khi thấy tôi bị trời phạt.
– Em chào thầy – tôi khoanh tay cúi người như kiểu học trò thời xưa. Mấy đứa nhóc lớp mười thấy thế bụm miệng cười.
– Ờ, cúp học 3 ngày làm gì mà để ra nông nỗi kia? – “sát thủ” nhướn mày. Cái câu này tôi nghe như “ăn ở kiểu gì thất đức mà để trời phạt thế kia”.
– Dạ, em có giấy phép hẳn hoi mà thầy – tôi chống chế. Cái ông thầy giám thị này là nổi tiếng vu khống lắm đấy.
– Ai biết được cô – “sát thủ” chép miệng – tôi làm nghề này 30 mươi năm rồi còn lạ gì lũ học trò.
Gần ba mươi năm rồi