Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328270

Bình chọn: 10.00/10/827 lượt.

sao còn chưa nghỉ hưu nhỉ? – tôi nhủ thầm – nếu không có ông thầy này là bớt đi một mối nguy trong trường rồi.

Chẳng muốn, và cũng chẳng biết cãi lại làm sao (vì sự thật nó là như thế), tôi im im định lủi thì bị “sát thủ” ngoắc lại, dúi tờ giấy vào tay.

– Mang cái này cho bí thư lớp, rồi nói con nhỏ nào dự thi đại diện cho lớp em, nó mà không mang tác phẩm của mình đến trước 5h chiều nay thì cẩn thận không mai ngồi gốc bàng ngoài kia mà học đấy.

Giọng điệu có vẻ ghê gớm nhỉ. Nói với con nhỏ kia chứ có phải với tôi đâu mà thầy hăng thế. Vừa lủi thủi qua hành lang, tôi vừa rủa con nhỏ nào để mình mới sáng sớm đã phải nghe lời dọa nạt rồi.

Đến cửa lớp, chưa kịp chuẩn bị tinh thần chào hỏi bạn bè sau… 3 ngày xa cách, nhỏ Lớp Phó và Bí Thư đã xốc nách tôi kéo sang một bên.

– Con nhóc này, mày trốn việc à?

Bí Thư lườm tôi một cái sắc lẹm, còn con nhỏ lớp phó chẳng nể nang gì mà nhéo muốn rách cái tai.

– Tưởng cúp ba ngày là sẽ có người thay thế mày sao?

– Khoan đã – tôi hét lên, đẩy tụi nó sang hai bên rồi chỉnh lại xống áo – tụi bay gây sự gì với người vô tội đấy hả?

– Vô tội cái con khỉ. Hôm bữa rõ ràng mày đăng kí thi vẽ với tao rồi. Thí sinh các lớp, à không, các trường đã gửi về phòng họa gần hết mà mày vẫn chẳng thấy động tĩnh gì – Nhỏ Lớp Phó muốn ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi.

– Tao làm gì có biết vẽ mà tham gia…

Khoan đã, hình như cách đây mấy tuần tôi có bị dính chưởng trong lúc mớ ngủ. Cái Linh có nhắc mà quên khuấy đi mất, nghĩa là giờ phải tham gia thiệt á?

Tôi vội vàng mở tờ giấy ra. Y chóc! Cái tên Hoài Thư nằm chình ình ngay chính giữa đây này. Thầy giám thị biết thừa đó là tôi nên mới nói kháy như thế, nghĩa là tôi có nguy cơ ngồi gốc bàng học thiệt sao?

– Này – Bí Thư lay nhẹ tôi – sao thế? Chẳng lẽ mày không nhớ gì à?

– Nếu nhớ thì đã lo từ lâu rồi – tôi chán nản.

– Vậy giờ nhớ rồi đấy – Lớp phó vỗ vỗ vai tôi – biết lo đi là vừa.

Mới ngày đầu trở lại trường đã phải đối mặt với địa ngục là sao hở giời!!!

– Không có việc gì khó, chỉ sợ mày không…

– Thôi đi được rồi đấy. Chẳng giúp ích gì được cho tao đâu – tôi làu bàu với cái Ngân.

– Thế thì thôi. Tại mày cứ đeo cái bộ mặt u ám đó.

Vậy thôi phải làm sao? Cười tươi hớn hỏ khi cái bản án “hạ hạnh kiểm” đang treo trước mắt à?

– Sao không phải đứa nào mà lại là tao? – tôi vò đầu bứt tai – Từ nhỏ đến lớn có bao giờ được 7 phẩy môn vẽ đâu.

– Hóa ra mày học môn nào cũng dở tệ, chữ thì xấu đui.

Ngân lảng sang bên cạnh để tránh cái lườm của tôi.

– À mà sao mày không nhờ Thanh Phong?

– Cậu ta thì có liên quan gì ở đây? – tôi nhíu mày.

– Hừ, có mày không biết đấy thôi – Ngân nhún vai – Phong nổi tiếng là làm cái gì cũng giỏi mà, từ chơi đàn đến hội họa. Cậu ta từng tham gia vào các cuộc thi lớn nhỏ…

– Thật á? Tao tưởng Phong là đại ca chỉ biết đánh nhau?

– Ừ thì áp lực gia đình mấy chuyện học nghệ thuật ấy nên cậu ta mới tìm được sở trường mới trong cái khoản động chân động tay. Được phết đấy mày.

Ngân nháy mắt. Nó đâu có ngờ rằng tôi muốn nhờ vả Phong đâu phải chuyện dễ. Không biết cậu ta đã tìm thấy “vật thể lạ” trong ba lô mình chưa. Nếu Phong lấy cớ đó ra để từ chối thì tôi chẳng biết làm sao.

Nhưng còn ai giúp được kẻ không có khiếu năng khiếu về nghệ thuật như tôi ngoài cậu ta chứ. Bằng mọi cách, tôi phải bắt Thanh Phong giúp mình ngay chiều nay mới được.

** ** **

Đứng trước tòa biệt thự xây theo kiến trúc phương tây, tôi ngập ngừng không biết có nên nhấn chuông cửa hay không.

Kiểm tra lại những thứ mới “vay mượn” được của bạn bè lần cuối, tôi nghĩ chắc đã ổn rồi. Này nhé: giá vẽ, giấy khổ lớn, màu chì, màu nước, bút chì gỗ, gôm, chuốt chì,… còn gì nữa nhỉ? À, có cả bento mà tôi hì hục làm cả trưa để lấy lòng Phong nữa chứ. Cậu ta mà không nhận lời thì tôi ngồi trước cửa nhà mà ăn cho kì hết rồi mới về.

Quyết định suy nghĩ 5ph để tìm lời nhờ vả, tôi tựa lưng vào hàng rào chỗ có cây táo chìa ra cho đỡ nắng. Có tiếng sột soạt phía sau lưng như chim đang vạch lá tìm sau, tiếp đến là bàn tay nhăn nheo chìa ra làm tôi giật cả mình.

– Ú òa!

– Óa… bà!

Bị hù giật mình đã đành, biết người hù mình là bà của Thanh Phong tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài. Cụ bà nhìn tôi cười vui vẻ – nụ cười có nét rất giống với Phong, nhưng chắc chắn là không đểu như hắn rồi.

– Cháu gái, đến tìm Thanh Phong nhà bà phải không?

– Dạ… – tôi ấp úng.

– Thế thì vào đi chứ đứng gì ngoài nắng?

Bà chậm rãi bước lại mở cổng cho tôi. Cánh cửa vừa toi vừa nặng nên tôi nhanh nhảu chạy lại giúp một tay, bà liền gạt tôi ra.

– Để đấy cho ta, cháu vào nhà đi.

Đứng không một chỗ cũng ngại, tôi bước vào nhà trước. Sàn lát đá mát rượi đôi chân. Ngó trước ngó sau, tôi tranh thủ hứng mặt trước máy điều hòa cho hạ hỏa. Lúc bà bước vào, tôi đã ngồi ngay ngắn trên ghế.

– Cháu ngồi đấy làm gì? – bà cụ thấy tôi mắng – chỗ đó đâu phải dành cho cháu.

Tôi sửng sốt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cái ghế của mình. Nó hoàn toàn bình thường như mấy cái ghế mắc tiền xung quanh mà. Chẳng lẽ nhà Phong phân biệt đến nỗi có chỗ riêng dành cho “khách” như tôi?

Đang tìm chiếc gh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t