
ế phù hợp với mình thì bà của Phong tiến lại, vỗ vào mông làm tôi sém nhảy dựng lên.
– Bà…?
– Cháu là bạn gái của Phong thì tự nhiên như ở nhà đi chứ. Đến tìm nó thì lên tận phòng kìa, ngồi đây với bà già này làm gì?
Hóa ra bà cụ vẫn chưa quên chuyện tôi tự nhận mình là bạn gái Phong. Nhưng bà ơi, đấy chỉ là lời nói dối thôi mà.
– Dạ…, cháu không có ý định lên tận phòng cậu ấy?
– Hả? Cháu nói sao? – bà cụ ghé tai lại chỗ tôi – cháu muốn ta dẫn lên tận phòng nó à?
Tôi quên mất là bà cụ bị lãng tai nặng. Thế nên giọng của bà oang oang khắp phòng, to cỡ cái đồng hồ báo thức của tôi mỗi sáng ấy.
– Dạ không – tôi phẩy tay rối rít – để cháu tự lên cũng được.
Nói rồi tôi chuồn thẳng lên cầu thang, sợ ở lại nghe bà cụ nói thì cả nhà chạy xuống mất.
Nhà Thanh Phong nhỏ hơn nhà ba, nhưng cũng đủ để người lạ như tôi đi vào chẳng biết đường nào mà lần. Hanh lang tầng hai dẫn thẳng ra phòng xem TV, hai bên là một phòng tắm kèm ban công, đối diện là phòng ngủ. Vì phòng này có gương, chắc chắn là của bác trai bác gái nên tôi bỏ qua, tầng ba thẳng tiến.
Giờ thì tôi biết nhà có hai đứa con trai mà chẳng thuê người giúp việc thì quần sẽ được vắt ở tay vịn cầu thang thay cho móc, giày gác bên chân cầu thang lên tầng bốn. Còn đi trên hành lang, nếu sơ ý có thể bị trượt ngã do ma sát trượt giữa nền nhà bằng gỗ bóng loáng và bề mặt vải thun chiếc áo của một trong hai kẻ mà chẳng cần suy nghĩ cũng biết.
Gạt mớ “chướng ngại vật” ra khỏi đường đi của mình, tôi rẽ sang trái để xem xét căn phòng gần nhất. Cửa đóng kín mít, nhưng trên cánh cửa có khắc chữ “cute đại ca” nên tôi đoán đó là phòng của Thanh Phong. Nét chứ nguệch ngoạc này chắc chắn là sản phẩm của Thanh Tùng.
Há há, mình có nên “đột kích” cậu ta không nhỉ?
– Tìm thấy chưa cháu….?
Tiếng bà của Phong vọng lên trên này rõ mồn một, tôi phải vội vàng ra chỗ cầu thang nói vọng xuống khe khẽ:
– Dạ cháu thấy rồi, bà đi nghỉ đi.
Bà cụ nhìn tôi cười.
– Nó đang ngủ trưa đấy. Nhớ đánh thức nó dậy, đừng có ngắm trộm là nó ghét lắm.
– Dạ! ~
Tôi chán nản đáp lại. Bà cụ nghĩ tôi là kẻ biến thái đi rình cháu trai của bà lúc hắn đang ngủ à? Thật xem thường tôi quá.
Gõ cửa ba lần chẳng thấy động tĩnh gì, tôi quyết định mở cửa vào. Phòng không mấy bừa bộn, cửa lớn ra ban công mở toang hoang làm căn phòng sáng chói, rèm cửa phấp phới trong nắng. Ngay chiếc giường ở giữa phòng, tôi chỉ thấy đám tóc bù xù của Thanh Phong nhô ra, một phần vì hắn nằm úp, một phần vì chăn che.
– Hừ, ngủ trưa mà đắp chăn không chết nóng à? Có ai đời vừa mở cửa vừa bật máy lạnh rồi chùm chăn không? – tôi lầm bầm, đá vào thành giường một cái.
Thanh Phong say ngủ như chết. Để đống đồ đạc lên cái bàn vi tính kê sát tường, tôi tiến lại nắm đuôi chăn của cậu ta, vừa hất sang một bên vừa hô to:
– Dậy, cho tôi nhờ cái này với. Cậu ngủ trưa gì mà lắm thế?
Cái chăn vừa tung ra, bị sức nặng và gió hất sang một bên. Tôi há mỏ nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Phong thấy động khẽ cựa mình quay lại. Tranh thủ lúc cậu ta còn chưa thấy, tôi bụm miệng chạy ào ra ngoài. Trong lúc sơ ý tông rầm vào cánh cửa tạo nên tiếng động không hề nhỏ.
– Có chuyện gì vậy? – tiếng con trai từ phòng bên cạnh vọng ra. Tôi tá hỏa định bay xuống cầu thang. Đúng lúc Thanh Tùng đang ngủ trần bật dậy, lao ra từ phòng cu cậu. Chẳng kịp “phanh”, tôi đâm sầm vào nó.
Lại thêm một tiếng động dữ dội khi tôi và Tùng đổ xuống nền nhà. May mà có Tùng làm giá đỡ mà tôi tránh được một cú ê ẩm người. Cái mông bị từ sáng giờ dã khỏi đâu. Lại có bước chân chạy ra.
– Gì thế?
Thanh Phong đang ngái ngủ, nhưng khi thấy tôi quay lại, ánh mắt cậu ta vừa ngạc nhiên vừa hình sự.
Nhưng điều khủng khiếp là… cậu ta vẫn mặc độc cái quần đó!!!
Chương 25
Tôi không ôm nó!!!!
Sau một giây chết sững, tôi quay mặt đi để tránh ánh nhìn như tia lửa điện ấy. Khổ nỗi tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, quay sang bên này thì Thanh Tùng nhìn tôi với vẻ khoái chí.
– Ôi! Là Tỉ Tỉ ôm em trước đấy nhé.
Tôi vừa xấu hổ vừa nổi da gà. Đang tìm thế để bò dậy thì nhóc Tùng bỗng đưa tay lên giữ tôi chặt cứng với cái miệng cười nham nhở.
– Này nhóc – tôi trợn mắt với nó.
– Ứ chịu đâu – Tùng làm như nó là con nít cấp một – thêm chút nữa cơ. Lần đầu có cô gái ôm em mạnh mẽ như thế đấy.
Cơn giận của tôi sắp lên đến tột đỉnh rồi. Nếu nó không thả tay ra ngay lập tức thì đảm bảo hàm răng trắng bóng kia sẽ rụng.
Đúng lúc ấy, có bàn tay từ phía sau nắm lấy khuỷu tay tôi kéo dựng dậy.
– Anh! Làm gì thế!
– Mày đi mặc áo đàng hoàng lại coi.
Thanh Phong giúp tôi đứng thẳng dậy rồi đẩy tránh ra xa Tùng, nhăn nhó ra lệnh cho thằng em trai với giọng thép. Hừ, làm như cái bộ dạng của cậu ta thì đàng hoàng hơn nó. Nhìn còn mát mẻ hơn ấy chứ.
Oái! Mình đang nghĩ, đang nhìn cái gì thế này?
Thanh Tùng lồm cồm bò dậy rồi trở về phòng, không quên tặng cho tôi một cái nháy mắt rất chi là “tình củm”. Tôi cúi gằm, đứng chôn chân một chỗ và cầu sàn nhà nứt ra làm đôi.
– Cô đến đây làm gì thế? – Thanh Phong quay sang tôi sau khi lườm thằng em – lại còn làm náo loạn cả nhà lên.
– Tôi đâu cố