
rong đi ra.
– Bà có điện thoại.
Bà Hiệp nói:
– Cháu cứ tự nhiên nhé.
Đợi mẹ vào trong Sao Khuê mới thở phào nhẹ nhõm. Viễn ngập ngừng:
– Mẹ Khuê làm tôi ngại quá.
Khuê vò cái lá ngọc lan và nghe mùi hương bay nhè nhẹ:
– Tôi biết. Nhưng anh đừng nghĩ gì hết. Mẹ tôi đã bảo xem anh như con cháu mà.
Viễn uống nốt ly nước tắc. Cái vị chua chua, nhẫn nhẫn của vỏ tắc khiến anh dễ chịu. Sao Khuê nói đúng, có gì đâu để Viễn phải suy nghĩ. Lần đầu tiên biết nhau, Khuê đã biết Viễn là dân chạy ba gác máy rồi. Đó là công việc mưu sinh của anh. Nhận tiền công từ người khác là lẽ thường tình mà. Khi làm việc vì muốn giúp đỡ ai đó trong cơn hoạn nạn, ta phải hãnh diện chứ.
Sao Khuê tò mò:
– Mỗi ngày anh chạy bao nhiêu chuyến?
Viễn lơ lửng:
– Còn tuy xem có ai thuê không. Tôi còn phải đi học nữa.
– Chắc anh không đến lớp bằng xe này chớ?
Viễn nheo mắt:
– Có đấy. Các cô bạn chung trường rất thích ngồi xe ba gác.
Sao Khuê ngắt lời anh:
– Nhưng chắc chắn chỉ với điều khiện người lái xe là anh.
Viễn gật gù:
– Con gái độc ác ở chỗ đó đấy.
Khuê kêu lên:
– Sao lại quơ đũa như vậy?
Viễn đặt ly nước xuống cái đôn sứ kê gần đó. Anh lặng lẽ nhìn Khuê bằng đôi mắt của buổi chiều mưa ấy khiến cô vô cùng bối rối. Cô đã từng mong chờ gặp lại Viễn biết bao. Bây giờ anh bằng xương bằng thịt đứng trước mặt Khuê, cô lại thấy ray rức nỗi khổ khi nghĩ tới mẹ… Bà ngọt ngào thế kia, tình cảm với Viễn thế kia, nhưng nhìn vậy chớ không phải vậy đâu. Dạo này mẹ rất hay nhắc tới Lĩnh. Bà muốn gì, Sao Khuê hiểu hết, bởi vậy cô luôn tránh né mỗi lần mẹ xa gần muốn cô đi dự những bữa tiệc chán ngắt mà chắc chắn là có Lĩnh cùng các cô nàng như Hồng Hà, Kim Loan, Yến Nhi… Sao Khuê không thích giống các bà chị ấy, cô thích sống trong sáng, không giả dối như những người trong giới mà ba mẹ cô đang hào hứng hoà nhịp.
Viễn trầm giọng:
– Tôi có thể gặp lại Khuê nữa chớ?
Cô cắn môi:
– Anh đã biết nhà tôi rồi còn gì.
– Đúng là như vậy, nhưng ngôi nhà này kín cổng cao tường lắm.
– Nếu đã muốn, không có cổng nào kín, tường nào cao mà người ta không vượt qua được hết.
Viễn gật đầu:
– Em nói đúng. Khi đã muốn, người ta không ngại gì hết. Nhưng có lẽ bắt đầu bằng điện thoại, mẹ Khuê sẽ không phiền.
Sao Khuê đọc vội số điện thoại nhà mình rồi nói:
– Hy vọng anh sẽ nhớ…
– Bộ nhớ của tôi tốt lắm, nên làm sao quên được số điện thoại đặt biệt này.
– Thế còn số của anh?
Viễn rút cây bút bi ở túi áo ra:
– Tôi đọc lên gió sẽ thổi bay mất. Em xoè tay ra đi.
Sao Khuê nhìn anh. Viễn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong bàn tay mạnh mẽ của mình một lúc rồi mới viết số điện thoại cùng tên mình: Trần Uy Viễn.
Giọng anh thật trầm:
– Tôi sẽ không bao giờ để lạc mất em nữa đâu, ngôi sao nhỏ…
Sao Khuê chớp mi:
– Em sẽ chờ điện của anh…
Bà Tính từ trong bước ra:
– Bà gọi Khuê vào nghe điện thoại.
Sao Khuê như không nghe những gì bà Tính nói, cô chìm trong nỗi choáng ngợp của sự bất ngờ khi gặt lại Viễn. Bà Tính phải nhắc lại lần nữa, cô mới bừng tỉnh.
Sao Khuê nhìn Viễn nuối tiếc:
– Anh về nhé. Nhớ gọi điện đấy.
Viễn khẽ gật đầu. Anh nhìn Khuê chạy ào vào nhà, trái tim muốn vỡ tung vì vui sướng.
Sao Khuê đến bên bàn điện thoại thì đã thấy gác máy. Cô ngạc nhiên nhìn mẹ:
– Ủa! Sao dì Tính nói có điện thoại của con?
Bà Hiệp dài giọng:
– Người ta không có thời gian đợi con vào. Hừ! Chuyện gì với thằng phu ba gác ấy mà lắm thế?
Sao Khuê đau nhoi nhói vì những lời của mẹ. Cô lí nhí:
– Anh Viễn là bạn con mà mẹ.
Bà Hiệp cười nhạt:
– Bạn à! Sao con giao du bừa bãi thế. Đâu phải ai cũng gọi là bạn được. Gọi thằng đó là người quen vẫn còn hơi sang đấy.
Sao Khuê lãng sang chuyện khác:
– Ba gọi về hả mẹ?
Bà Hiệp hơi gắt gỏng:
– Đã nói là Lĩnh gọi mà. Thật là khổ khi cậu ta đặt mình vào thế chẳng đặng đừng.
Sao Khuê ngạc nhiên:
– Nghĩa là sao hả mẹ?
Bà Hiệp thở dài:
– Cậu ta tặng mẹ bộ bàn ăn bằng mây đó. Khó xử hết sức.
Sao Khuê nhún vai:
– Cho kiểu ép người ta phải nhận à? Mẹ có quyền trả lại anh ta mà.
– Làm vậy còn gì để nói nữa.
Khuê tò mò:
– Sao ông ta biết mẹ thích bộ bàn ghế đó nhỉ?
Bà Hiệp nhíu mày:
– Chắc bà Luỹ… mách lẽo rồi. Chặc! Tự nhiên mắc nợ khổ ghê.
Sao Khuê nói:
– Không thích thì gởi trả. Có gì đâu mà mẹ cứ than thở hoài.
Bà Hiệp nhìn cô:
– Con có nghĩ tại sao Lĩnh lại tặng mình món quà có giá trị vậy không?
Sao Khuê thản nhiên:
– Chắc là để lấy lòng ba mẹ.
Bà Hiệp lại hỏi tới:
– Tại sao Lĩnh phải lấy lòng ba mẹ?
Sao Khuê bật cười:
– Để thuận tiện cho việc hợp tác làm ăn. Những người từng làm ăn với ba mẹ đều làm thế. Anh ta cũng đâu ngoại lệ.
Bà Hiệp nói:
– Lĩnh là một ngoại lệ đó. Cậu ta lấy lòng ba mẹ không phải vì chuyện làm ăn mà vì con.
Sao Khuê trợn tròn mắt:
– Vì con? Mẹ có tưởng tượng không mẹ?
Bà Hiệp liếc con gái:
– Tưởng tượng cái gì. Có ngốc như con mới không hiểu thành ý của người ta.
Sao Khuê ngồi phịch xuống ghế:
– Ối trời! Kinh khủng thật.
Bà Hiệp có vẻ bực:
– Sao lại kinh khủng? Lớn rồi mà ăn với nói… Lĩnh là người đàng hoàng, gia đình căn cơ, gốc gác lại giàu có, ba mẹ