Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322090

Bình chọn: 7.5.00/10/209 lượt.

hông. Anh không thể đến sau gã ba gác nào đó. Và nhất định anh sẽ có được cô.

Viễn nhìn đồng hồ rồi nhấp nhỏm nhìn ra đường. Con phố này không hàng hàng lớp lớp xe gắn máy nối tiếp nhau mịt mù khói bụi như nhiều con phố khác trong thành phố, trái lại nó rất yên tĩnh với hai hàng cây lim xẹt cổ thụ hai bên đường trông hết sức thơ mộng. Mà thơ mộng nhất chắc hẳn là quán cà phê Ướt mi anh đang ngồi rồi.

Sao Khuê hẹn Viễn chốn này, thế nhưng anh sắp uống đến ly cà phê thứ ba, cô bé vẫn chưa thấy tới. Lý nào Khuê nở để Viễn leo cây ngay lần hò hẹn đầu tiên?

Viễn uống nốt một chút cà phê đen còn trong ly và cô không tin như thế. Hôm qua, sau khi chở bàn, ghế, giường tới Mái Ấm, Viễn và Sao Khuê đã hết sức bịn rịn khi chia taỵ Anh không nghĩ Khuê chỉ hứa vì hứa suông với mình vì trong mắt cô bé, Viễn bắt gặp sự mong muốn được gặp lại hết sức mãnh liệt. Có bao giờ anh quá chủ quan khi nghĩ thế không? Viễn bồn chồn không yên. Anh nhìn đồng hồ lần nữa nhưng vẫn chưa có ý định sẽ về. Biết đâu xe của Sao Khuê pan, cô bé đang ì ạch dẫn bộ trên con đường nhung nhúc người. Lỡ anh về cô tới không gặp thì sao.

Viễn chống tay dưới cằm và vái trời cho Khuê không bị pan xe. Ngay lúc đó anh thấy Khuê bước tới cửa quán. Viễn đứng dậy đón cô. Rất tự nhiên, Viễn cầm tay Khuê, dẫn tới chỗ mình ngồi nãy giờ và không muốn rời bàn tay có những ngón mềm của cô bé.

Giọng Sao Khuê trong veo:

– Chờ em lâu lắm phải không?

Viễn gật đầu:

– Cứ như là đã qua hết nửa cuộc đời ấy. Không gì đáng sợ hơn chờ một người mình khao khát muốn gặp, nhưng người ấy cứ bặt tăm.

Khuê ngập ngừng:

– Xe em bị xẹp bánh. Tới chỗ vá phải xếp hàng chờ sau ba bốn người mới khổ chớ.

Viễn nhìn cô:

– Cuối cùng em cũng đến, niềm hạnh phúc trong anh như được nhân lên gấp bội.

Sao Khuê phụng phịu:

– Nếu em không đến thì sao?

Viễn trầm giọng:

– Anh không biết nữa.

Người phục vụ tới kế bên như khiến Viễn bừng tỉnh, anh hỏi:

– Em uống gì Sao Khuê?

– Cho em nước cam.

Viễn cười hiền lành:

– Cho hai ly cam vắt.

Khuê chớp mắt:

– Anh không uống cà phê à?

Viễn nói:

– Đã cạn ba ly cà phê rồi. Có lẽ anh sẽ mất ngủ cả tuần chớ không phải chỉ tối nay thôi đâu.

Sao Khuê ray rứt:

– Em xin lỗi.

– Sao lại xin lỗi?

– Em sợ anh không có sức để làm việc vì ba ly cà phê ấy.

Viễn tủm tỉm cười:

– Ngủ không được anh sẽ thức và nghĩ đến Sao Khuê. Em là động lực khiến anh có thể dời non lấp biển, chớ chạy xe ba gác máy thì ăn thua gì.

– Anh lại trêu người ta.

Viễn nghiêm mặt:

– Anh nói thật đấy. Sau buổi chiều mưa ấy, anh đã lang thang trên con đường chúng ta từng trú mưa không biết bao nhiêu lần nữa. Ngồi ở quán cà phê đối diện mái hiên nhà người, anh nhớ như in từng chi tiết môt… Gương mặt em xanh xao với đôi mắt đen tròn ngơ ngác đã thu mất hồn anh. Những ngày lang thang ấy cứ khiến anh muốn điên khi nghĩ em là cô tiên nhỏ lạc bước xuống trần trú mưa, cô tiên bé nhỏ đã bay về trời mất rồi và đến suốt đời anh sẽ không được gặp lại em.

Sao Khuê chớp mi, lòng rưng rưng vì những lời của Viễn, giọng cô yếu ớt:

– Nhưng chúng ta đã gặp lại nhau.

Viễn nồng nàn:

– Đúng vậy. Chúng ta đã gặp lại nhau. Suốt đêm anh đã không ngủ được.

Khuê đỏ mặt thú nhận:

– Em cũng vậy. Nhất là hôm qua, sau khi ở Mái Ấm về, em cứ nghĩ tới cuộc hẹn.

– Anh luôn có cảm giác mình đang mơ và sợ giấc mơ sẽ tan biến khi mình tĩnh giấc. Em có vui khi gặp lại nhau không?

Vén những sợi tóc mai loà lào trên trán, Khuê chớp mi:

– Từ vui không đủ sức diễn tả tâm trạng của em.

– Vậy phải dùng từ gì mới đúng?

– Em nghĩ là anh biết mà.

Hai người ngồi nhìn vào mắt nhau, nồng nàn hạnh phúc. Dịu dàng anh bảo:

– Khuê uống nước đi.

Khuê cầm ly nước cam vàng óng lên:

– Em rất muốn nghe anh nói về mình.

Viễn bật cười:

– Anh rất đỗi tầm thường với những công việc hết sức tầm thường, em sẽ rất chán khi phải nghe anh tự kể.

Khuê chống tay dưới cằm:

– Cụ thể công việc tầm thường của một người tầm thường là gì?

Viễn trầm ngâm:

– Ngoài việc học ra anh phụ ba mẹ mình việc buôn bán. Ba anh hùn hạp với người ta mở một gian hàng đủ để tất cả những thành viên trong gia đình không phải lo đến việc chật vật kiếm sống. Gia đình anh không coi nặng đồng tiền, mọi người thích kiếm tiền để làm những việc có ích cho xã hội hơn lo cho bản thân.

– Vậy tại sao anh phải… lái con ngựa sắt già nua ấy?

Viễn giải thích:

– Anh muốn giúp người khác bằng đồng tiền do chính công sức mình làm ra, chớ không thích xin gia đình. Ngoài làm “phu xe” ra, anh còn làm những việc khác, trong nhà hàng, đi tiếp thị sản phẩm, rồi bán linh kiện máy tính với bạn bè. Nói chung, anh làm bất cứ việc nào anh cảm thấy có ích cho mình sau này.

– Vậy thời gian đâu anh dạy bọn trẻ đường phố học?

– Dĩ nhiên là ban đêm rồi, mỗi buổi tối bỏ ra chừng hai tiếng đồng hồ, đâu có sao.

Khuê ngập ngừng:

– Anh không đi chơi à?

– Có chứ dạy học xong đi uống cà phê nghe nhạc chừng hai ba tiếng nữa là hết buổi tối.

Sao Khuê tròn mắt:

– Thế anh học lúc nào?

– Lúc ở trường.

– Anh học tài tử thật đó.

Viễn lắc đầu:

– Đâu có anh học nghiêm túc l


XtGem Forum catalog