Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322063

Bình chọn: 8.5.00/10/206 lượt.

n ông cứ như bị bồ đá

Mặt Lĩnh cau lại, anh ghét bị nói như vậy. Anh không thích đùa kiểu bỡn cợt như thế. Dường như hiểu tánh Lĩnh, người bạn chơi cũng nhún vai và quay lại sân.

Ngồi một mình, Lĩnh chìm trong sự bực tức kỳ lạ. Nhìn lũ trẻ lon ton chạy quanh sân nhặt banh, Lĩnh ấm ức suy nghĩ anh không phải là người duy nhất lo cho bọn chúng, rõ ràng ngoài anh ra còn gã lái xe ba gác máy. So với anh gã chả là cái thá gì cả, vậy tại sao anh phải lo lắng chứ?

Lấy cái di động ra, anh nhấn số nhà Sao Khuê, người nhấc máy là bà Hiệp. Bà có vẻ vui khi nhận ra giọng anh:

– Cô định gọi điện cho cháu đây.

Lĩnh hỏi ngay:

– Có chuyện gì không cô?

– À thì lâu lâu, muốn mời cháu đến dùng cơm chung cho vui vậy mà.

Lĩnh bật cười:

– Cơm nhà cô ngon lắm cháu ước được ăn cơm nhà cô dài dài.

Bà Hiệp ngọt như đường:

– Vậy bao giờ thích, cháu cứ báo tin, cô sẽ chuẩn bị.

Lĩnh hồ hởi:

– Vâng ạ.

Bà Hiệp hạ giọng:

– Để cô gọi Sao Khuê nhé.

– Cô ơi !

– Chuyện gì?

– Cháu định mời Sao Khuê đi xem ca nhạc, nhưng ngại cô bé từ chối vì bận học và ngại cô không cho phép.

Bà Hiệp dễ dãi:

– Ối dào ! Học cũng có lúc nghỉ ngơi thư giãn chứ. Chừng nào đi để cô sắp xếp cho?

Lĩnh ngập ngừng:

– Tối mai cô ạ

– Được rồi, cô sẽ tính cho cháu. Cháu cứ nói, con bé có từ chối cũng không thành vấn đề. Rồi nó cũng nghe lời cô thôi. Này ! chờ máy nhé.

Lĩnh nhịp những ngón tay trên bàn đầu óc đã bớt căng thẳng. Anh chờ không phải lâu đã nghe giọng Sao Khuê ríu rít:

– Ô là la… Alô, chào vận động viên quần vợt, không phải giờ này anh đang ngoài sân tennis à?

Lĩnh ậm ự:

– Thì anh đang ngoài sân tennis đây.

– Ở sân tennis sao không đánh tennis mà gọi cho em? Bộ bọn nhóc của em có chuyện gì hả?

– Ờ có chuyện đấy !

Giọng Khuê hốt hoảng:

– Chúng làm gì?

Lĩnh cười nhẹ:

– Anh đùa mà, làm gì chị Hai quýnh lên thế?

Khuê thở hắt ra:

– Anh làm em tưởng chúng bị tai nạn giao thông không hà.

– Sao lại tưởng như vậy? Mà cũng phải thôi, sáng nay chúng đến câu lạc bộ bằng xe ba gác máy. Sao em để chúng ngồi trên cái xe khủng khiếp ấy. Nhỡ có gì thì khó.

Khuê kêu lên:

– Anh Viễn rất vững tay lái, không thể có gì được.

Lĩnh ra vẻ thản nhiên:

– Anh Viễn là ai thế?

– Là bạn em.

– Vì là bạn em nên em tin đến mức giao sinh mạng bọn trẻ cho hắn à?

Khuê im lặng. Mấy giây sau cô mới nói:

– Đúng vậy, chuyện này đâu có liên quan tới anh.

– Bộ anh không có trách nhiệm với bọn trẻ hay sao?

Sao Khuê phản ứng:

– Không, anh không có trách nhiệm gì hết, dù anh đã giúp chúng một công việc ổn định.

Lĩnh trầm giọng:

– Sao em lại nói như vậy? bộ anh không có trái tim à?

– Ý em không muốn anh bị ràng buộc.

– Nhưng anh lại muốn… Tất cả cũng vì em. Anh yêu em nên muốn bị ràng buộc bởi những gì liên quan tới em.

Sao Khuê nhắm mắt lại. Cô sợ phải nghe những lời như thế từ Lĩnh, nhưng cô đã không kịp ngăn để anh đừng nói. Trấn tĩnh lại, Khuê ấp úng:

– Em phải học bài, thôi nhé.

Rồi không đợi Lĩnh nói thêm câu nào, cô gác máy chạy ù về phòng, người bồng bềnh như đang bay. Lẽ ra người đầu tiên nói lời yêu với Khuê phải là Viễn mới đúng. Cô không chờ đợi điều này từ Lĩnh nên anh khiến cô sợ chớ không chút cảm động.

Bà Hiệp bước vào, miệng tủm tỉm cười:

– Lĩnh đã nói rồi phải không?

Mặt đỏ ửng lên, Sao Khuê gắt:

– Anh ta đúng là vô duyên khi… khi…

Bà Hiệp cau mặt:

– Đừng có kiêu căng thế, mẹ đã đồng ý rồi con không được cãi.

Khuê kêu lên:

– Me… mẹ đồng ý mặc kệ mẹ, con không chịu đâu. Anh ta thật dễ ghét.

Bà Hiệp nói:

– Dễ ghét ở điểm nào con kể ra cho mẹ xem?

Sao Khuê liếm môi:

– Con không kể, nhưng tóm lại con không thể yêu Lĩnh, con chỉ xem Lĩnh như một người anh.

– Như vậy là tốt rồi. Dần dần con sẽ có cái nhìn sâu sắc hơn về Lĩnh, mẹ tin như vậy, trước hết nên bắt đầu từ tối mai.

Khuê ngạc nhiên:

– Nghĩa là sao ạ?

Không trả lời Khuê, bà Hiệp bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Sao Khuê hậm hực ném cái gối ôm vào vách. Cô thật không ngờ mẹ lại can thiệp vào chuyện riêng của mình, mà lại can thiệp một cách quyền hành như vậy chứ. Lĩnh được bà hậu thuẫn, anh ta có ưu thế gấp mấy chục lần Viễn. Nhớ tới Viễn, Khuê không khỏi xót xa khi mẹ coi thường anh ra mặt. Bà đã ra lệnh cấm cô… bạn bè với Viễn, nên dạo này để nhận một cuộc điện thoại của anh không phải dễ.

Tất cả cũng tại thói chủ quan của cả hai đứa. Hôm đó từ quán cà phê ra, hai đứa đã rong xe song song nhau suốt mấy con đường dài chật cứng người qua lại. Điều xui xẻo nhất đã xẩy ra là mẹ đã nhìn thấy, nên mặc dầu về trước bà, Sao Khuê vẫn bị mắng te tua. Mắng xong, mẹ hăm sẽ không để “thằng xe ba gác” yên, nếu nó tiếp tục dụ dỗ con gái bà. Dưới mắt nhìn của mẹ, Viễn là thứ cặn bã không ra gì, mẹ cho rằng Viễn quen cô là có mục đích, mẹ làm cô buồn quá, mẹ khiến cô thấy thế giới quanh mình toàn một màu xám xịt của những toan tính, lọc lừa.

Hôm đó, Khuê nghĩ rằng mẹ cấm đoán cô quen với Viễn vì bà muốn tốt cho cô, giờ thì Khuê hiểu ra rồi. Mẹ muốn cô yêu Lĩnh cơ.

Ôi chao! Mẹ có biết làm thế là bà đã bóp nát trái tim Khuê không?

Tự dưng nước mặt cô hoen mi, Khuê chả phải đứa mí