
để mọi người cùng vui chứ.
Giọng bà Cẩm hạ xuống thật bí mật:
– Chị không sợ kẻ xấu lại bắt thằng bé lần nữa à? Phải giấu thằng bé đi chứ.
Bà Nhẫn thoắt rùng mình:
– Phải rồi, cô không nhắc chắc tôi quên mất. Lần này tôi sẽ không bỏ thằng bé vào cái cũi cây ấy nữa. Tôi sẽ ngủ chung với nó. Tôi sẽ không bỏ mặc thằng Triều để xuống bếp nấu cơm, vì tôi có cực nhọc nấu cơm, ông ấy cũng không màng ăn, ông ấy mải bám theo Hồng Loan… Tôi không cho ổng biết đâu.
Viễn khẽ cau mày. Mối quan hệ của bà Hồng Loan và gia đình bà Nhẫn là đây. Vậy mối quan hệ của bà Loan với gia đình anh là gì? Sao ba mẹ anh không chút nào thân thiện khi nhắc tới bà tả trái lại, bà nội thì có vẻ rất cảm tình thế nhỉ?
Viễn đang suy nghĩ thì giọng bà cụ Từ bỗng cất lên ngắt dòng suy nghĩ của anh:
– Càng nhìn cháu càng thấy giống ông nội của bọn nhỏ. Cẩm con mang cuốn album ra đây.
Viễn bỗng hết sức tò mò. Anh muốn biết mình giống ông cụ đến cỡ nào mà hôm trước bà Cẩm cũng có nhận xét như thế. Mở quyển album hết sức cũ kỹ ra, bà Cẩm chỉ cho Viễn xem bức chân dung của một người đàn ông mà mới vừa nhìn vào, Viễn đã nổi ốc khi thấy đúng là ông ta rất giống anh. Viễn cũng có một bức chân dung như thế. Đó là tấm hình anh mặc veston chụp để dán vào bằng tốt nghiệp đại học. Chỉ có khác chăng hình của anh là hình màu, còn hình này là hình trắng đen.
Giọng bà Từ run run:
– Tấm ảnh này chụp lúc ông cụ hai mươi bốn tuổi. Chắc trạc tuổi cháu bây giờ.
Viễn khen:
– Vâng ông đẹp quá.
Bà Cẩm nói thêm:
– Và giống cháu quá, đúng không?
Viễn chậm chạp đáp:
– Vâng quá là cháu có nét giống ông cụ. Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ.
Bà Cẩm lật quyển album sang trang khác. Bà chỉ vào hình chụp một thằng bé con khoảng hai tuổi.
– Bé Hồng Triều hồi nhỏ đó…
Lần này Viễn không sao bình tĩnh khi nhận ra đứa bé trong ảnh rất giống với ảnh của anh ở nhà. Mà đúng là anh hồi bé chớ có phải ai khác đâu mà giống.
Viễn cảm thấy choáng thật sự. Anh ôm mặt khi nghe bà Cẩm nhấn mạnh:
– Hồng Triều có cái bớt màu đỏ trên vai trái, tấm hình này cái bớt rất rõ.
Liếm môi, Viễn khô khốc:
– Rất tiếc cháu chả có cái bớt nào cả, và cháu là Viễn, Trần Uy Viễn. Giờ cháu phải về. Rất mong… mẹ à không, cô Nhẫn cô Cẩm và cụ bà luôn vui vẻ.
Mặc bà Nhẫn ngơ ngác nhìn theo, bà Từ thẫn thờ ngồi ngây trên ghế, Viễn hấp tấp bước ra khỏi phòng khách. Bà Cẩm hối hả chạy theo:
– Sao cháu lại vội vàng thế?
Viễn đanh mặt:
– Cháu không muốn dấn sâu vào chuyện này nữa. Cháu không thích bị lợi dụng lòng tốt.
– Cô xin lỗi. Nhưng cô chỉ muốn biết rõ một sự thật, chớ không hề lợi dụng gì ở cháu.
– Sự thật gì đó chả hề liên quan tới cháu.
– Vậy sao cháu lại vội vàng cáo từ? có phải cháu cũng sợ.
Viễn lạnh lùng:
– Cháu không hiểu cô muốn nói gì. Cháu về đây. Đừng bao giờ tìm cháu nữa.
Phóng vút xe ra khỏi nhà bà Cẩm, Viễn mới thấy mồ hôi vã ra như tắm. Chuyện quái gì vừa xảy đến với anh thế? Thật ra anh và thằng bé Hồng Triều con của bà Nhẫn có liên quan gì không? Tại sao trên vai anh cũng rành rạnh cái bớt đỏ?
Trời ơi Viễn chợt muốn điên lên khi nghĩ mình là một người khác chớ không phải là Trần Uy Viễn như lâu nay anh vẫn vỗ ngực xưng tên.
Chạy xe ngoài đường, Viễn như người mất hồn, anh thấy mình ngốc khi hăng hái nhận lời của bà Cẩm để rồi bị rơi vào tình thế như hiện giờ, hoang mang, nghi ngờ
Viễn cau mày khó chịu. Anh không ưa sự thân mật một chiều này. Giọng lạnh lùng anh bảo:
– Cám ơn cô, nhưng khi không lại có quà, kỳ lắm, cháu không nhận đâu.
Bà Loan vẫn ngọt ngào:
– Không nhận, cô chẳng dám ép, nhưng cháu không ngồi lại với cô, cô buồn lắm đấy.
Bà Bảy cũng nói vào:
– Phải đó. Con ngồi chơi với cô Loan một chút.
Viễn miễn cưỡng nghe lời bà nội. Anh chợt nghĩ biết đâu mình có thể hiểu hơn về mình từ bà Hồng Loan. Mỉm cười Viễn tỏ ra thân thiện hơn:
– Là bạn của mẹ cháu, nhưng cô lại tới chơi với nội cháu nhiều hơn. Một già một trẻ lại thân nhau. Nghĩ cũng lạ, chắc giữa hai người phải có điểm chung nào đó?
Bà Loan nói:
– Mẹ cô mất sớm nên cô rất quý bác Bảy, hơn nữa hai bác cháu lại hợp nhau.
– Cô không hạp với mẹ cháu à?
– Đâu có, tại mẹ cháu bận rộn quá nên cô không gần gũi được.
Viễn gật gù:
– Thì ra là thế. Theo nhận xét của cháu cô giao thiệp rộng, quen biết nhiều người có tiếng tăm, ắt hẳn trong công việc cô cũng là người thành công?
Bà Loan nói:
– Cô chỉ buôn bán nhỏ tầm thường thôi cháu ơi.
– Sao từ nhỏ tới giờ cháu mới biết cô là chỗ thân thiết với gia đình nhỉ? Bao nhiêu năm qua, cô ở đâu?
Bà Bảy kêu lên:
– Chèn ơi ! con hỏi gì dữ vậy con?
Bà Loan mỉm cười:
– Bác Bảy cứ để Viễn hỏi. Cháu sẽ trả lời hết mà.
Nhìn Viễn bà nói tiếp:
– Số cô lận đận lắm, nên chả ở chỗ nào lâu được. Chồng bỏ, con chết buồn quá, cô vượt biên nhưng không được phải bon ba nhiều nơi nên bặt tin bè bạn, người quen. Cô mới về Sài Gòn mấy năm nay. Hỏi thăm mãi mới tìm được gia đình cháu. Cô mừng biết bao nhiêu mà kể. Phải chi con cô còn sống chắc nó trạc tuổi cháu bây giờ. Bởi vậy cô rất quý cháu.
Viễn cười cười. Anh không xúc động nổi với những lời của bà Loan. A