Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thất Tinh Long Vương

Thất Tinh Long Vương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 8.5.00/10/447 lượt.

Tổng, Đồ Khứ Ác, Đái Thiên Cừu, thân phận của ba người đều không giống nhau, nhưng đều có chung một thứ lực lượng không ai dám dễ dàng khinh thị.

Hiển nhiên bọn họ vì những nguyên do khác nhau mà lại đây, nhưng họ đều tìm cùng một người.

Điền Kê Tử nhìn Ngô Đào thở ra:

– Ông xem, có phải là tôi không gạt ông chút nào cả không, có phải đối đầu của ông lại đây chẳng ít không?

– Lúc nãy ngươi nói đã có bảy tám người lại.

Ngô Đào nói:

– Còn những người khác đâu?

– Người khác tôi không nói ra được.

– Tại sao?

– Bởi vì người khác, thân phận không giống như những vị này.

Điền Kê Tử nói:

– Ba vị này, một vị là đại hiệp, một vị là tổng tiêu đầu, một vị là tổng bộ đầu, đều là những chính nhân quân tử có nhà cửa có địa vị, tôi tuy có làm lộ tên bọn họ ra, trong bụng bọn họ cùng lắm là mắng tôi lưu manh Vương Bát Đản, nhưng cũng chẳng làm gì đến tôi.

Điền Kê Tử lại thở ra:

– Có điều, người khác thì không phải vậy, nếu trước lúc bọn họ muốn thò mặt ra mà bị tôi mời ra rồi, không chừng sẽ vì đó mà lấy cái mạng nhỏ xíu của tôi đi mất, tôi chỉ có một cái đầu, thật tình không muốn nửa đêm bị người ta lại chặt lấy đi làm bô đựng nước tiểu.

Cặp mắt của Nguyên Bảo nãy giờ không ngớt đảo quanh, nó bỗng hỏi Điền Kê Tử:

– Bọn họ lại đây rốt cuộc là tìm ai vậy?

– Tìm một vị tướng quân.

Điền Kê Tử nói:

– Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân.

– Bọn họ lại tìm tướng quân làm gì?

Nguyên Bảo chớp mắt, cố ý hạ giọng xuống hỏi:

– Có phải là để xin làm lính không?

– Đại khái chắc là không đâu.

Điền Kê Tử nhịn cười, cũng cố ý hạ giọng xuống nói:

– Cái vị tướng quân này hình như không phải là tướng quân thật.

– Không phải tướng quân thì là gì bây giờ?

– Là một gã đại đạo, một gã đại đạo đã ẩn tính mai danh đâu mười năm nay.

– Mười mấy năm nay chẳng ai tìm được y?

– Chẳng ai.

– Mười mấy năm nay chẳng ai tìm được y, hiện tại, bỗng dưng đùng một cái, toàn bộ đều tìm ra cả, thế là thế nào?

Nguyên Bảo hỏi Điền Kê Tử:

– Ông không lầm đấy chứ?

– Y không lầm tý nào cả.

Đồ Khứ Ác bỗng nói với Nguyên Bảo:

– Tiểu bằng hữu, chú lại đây, ta có thứ này muốn cho chú xem thử.

Lấy thân phận của Đồ đại hiệp, tại sao lại đi làm quen với một thằng bé ăn mày, không lẽ vì cái ngôi sao trong người của nó?

Nguyên Bảo bèn bước qua, nó còn hỏi thêm:

– Cái thứ đó của ông có dễ nhìn không?

Thái độ của Đồ Khứ Ác rất ôn hòa, lão còn cười cười:

– Một lão già như ta, trong người làm gì có thứ gì dễ nhìn, chỉ bất quá là một phong thư thế thôi.

Lão rút một phong thư trong người ra thật, phong bì vốn đã được niêm kín bằng keo, trên phong bì có hàng chữ:

– Gởi cho Đồ đại hiệp Khứ Ác.

Phong thơ này hiển nhiên vô cùng trọng yếu, không những vậy, nhất định là vô cùng cơ mật, đáng lý ra không nên để cho bất kỳ ai khác được xem.

Đồ Khứ Ác không hề là một kẻ khinh suất.

Có điều, lão đưa phong bì cho thằng bé ăn mày thật, không những vậy còn nói:

– Chú đọc xong rồi, cứ việc đọc ra cho mọi người cùng nghe không sao cả.

Nguyên Bảo chau mày:

– Ông không nên bắt tôi đọc, chữ trên thơ tôi còn không biết có nhận ra được hết không.

May mà trong thơ chỉ có mười bốn chữ, ngay cả đứa bé cũng không thể không nhận ra.

Nguyên Bảo bật cười, lập tức lớn tiếng đọc lên:

– Muốn tìm Tam Tiếu Lý tướng quân, mười lăm tháng tư lại Tế Nam.

Nó đọc xong rồi lại chau mày:

– Người này viết chữ thật xấu quá, tôi viết còn đẹp hơn cả y.

– Y cố ý viết như vậy đó.

Đồ Khứ Ác nói:

– Y không muốn người khác nhận ra nét chữ của mình.

– Ông có biết y là ai không?

– Không biết.

– Có ai biết không?

– Đại khái chẳng có một ai biết.

Đồ Khứ Ác nói:

– Có điều ta tin rằng không phải chỉ có mình ta là nhận được lá thơ như thế này.

Nguyên Bảo lại lắc đầu nữa:

– Các người còn không biết ngay cả y là ai, tại sao lại đi tin lời của y?

Đái Thiên Cừu bỗng lớn tiếng nói:

– Bởi vì ta đã tìm cái gã họ Lý đã hai chục năm nay, chỉ cần có chút gì manh mối, ta đều không hề bỏ qua.

Câu nói đó thốt ra, cũng bằng như nói cho người khác biết, y cũng đã có nhận được một phong thơ như vậy.

Y nhìn hằm hằm vào mặt Ngô Đào:

– Ta chẳng cần biết ai là người viết lá thơ này, bởi vì hiện tại ta đã tìm ra ngươi, ngươi muốn động thủ nơi đây, hay ra ngoài kia?

Ngô Đào bỗng dưng cũng cười lên một tiếng:

– Thập Tam Thái Bảo hoành luyện công phu hiện tại rất ít người chịu luyện rồi, cái thứ công phu đó thật chẳng phải để cho con người ta luyện.

– Nhưng ta muốn luyện.

Đái Thiên Cừu gằn giọng nói:

– Cho dù ta đánh không lại ngươi, ít ra cũng chịu đựng được hơn ngươi, ta có bị ngươi đấm mười quyền cũng chẳng ăn thua gì, còn ngươi? Ngươi chịu nổi ta một quyền không?

– Tại sao ta đi chịu ngươi đấm một quyền làm gì?

Ngô Đào nhìn nhìn y, thở ra:

– Bất kể ra sao, một người đã luyện công phu thành ra thân thể như ngươi, thật cũng là đáng thương, ít nhiều ta cũng cho ngươi thử một chút.

Đái Thiên Cừu chẳng nói thêm lời nào, y hét lên một tiếng, bay bỗng người lên.

Y không hề bay lại.

Bởi vì thân hình y vừa nhấc lên, bỗng có hai lá bài bằng xương bay tới, y vung quyền đánh ra, lá bài bằng xương