
sẽ làm một mình. Sẽ đổ máu một mình, và sẽ rơi lệ một mình. Những đứa bé này cần một cuộc sống êm ấm, cần những nụ cười vui vẻ, cần những tháng ngày bình yên. Sakura nhớ lại những ngày tháng đau khổ của mình, cô thở dài. Cô thật sự không muốn những đứa trẻ này có một tuổi thơ chìm trong máu và kiếm gươm, chìm trong hận thù và chết chóc. Nếu cô từ bỏ tất cả? “TRẢ THÙ”! 7 năm trôi qua, hai tiếng ấy đã từng vang lên trong đầu cô bé Sakura vào cái đêm chạy trốn khỏi cung điện ấy, giờ đây lại vang lên rõ ràng hơn bao giờ. “TRẢ THÙ”? Chỉ một mình cô…Nhưng Hiyula đã đứng bật dậy, cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura: [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 30: XỨ TUYẾT (6)“KHÔNG ĐƯỢC!” – Hiyula hét lên với đám trẻ – “Các em đang bàn tính chuyện gì vậy hả? Các em không thấy thương cho những người đang phải chịu đau khổ và bất công ở ngòai đó sao? Các em cam chịu để nhìn thấy ‘người nhà’ của mình bị đối xử như thế à? Chúng ta nhất định phải đòi lại ‘nhà’. Chỉ cần công chúa lên làm chủ ở đó, công chúa nhất định sẽ xóa hết những bất công, để rồi ai cũng có thể hạnh phúc, và tất cả mọi người sẽ tốt bụng như chàng trai dễ mến, tài giỏi có mái tóc nâu kia, phải không, công chúa?”“Ừ!” – Sakura mỉm cười buồn bã. Cô nhận ra mình thật nhỏ bé, nhỏ hơn cả cậu nhóc 9 tuổi kia, khi mà cô chỉ suy nghĩ cho cá nhân mình còn cậu bé lại nghĩ cho cả cộng đồng, cả những người mà cậu nhóc chưa gặp bao giờ. Nhưng có lẽ, cô không thể làm theo điều mà cậu bé muốn. Bởi vì, người mà cô muốn giết lại chính là… – “Có lẽ là… Cái chết…”“Sao ạ?” – Hiyula ngạc nhiên hỏi.“Không có gì” – Sakura vội nói – “chắc chắn ta sẽ làm cho bên ngoài ngày một đẹp hơn. Chắc chắn đó! Chúng ta cùng hứa nha, các em sẽ là những người giúp chị đi đòi lại ‘nhà’ sau đó cùng xây dựng lại ‘ngôi nhà’ đó, được không?”“DẠ!”Đám trẻ đồng thanh nói. Chúng lại chạy nhảy tíu tít xung quanh Sakura. Sakura buồn bã ngồi nghĩ lại những lời kể của mình. Cô đã không nhắc đến tên của những nhân vật trong câu chuyện, cô không muốn tin và không muốn nghĩ rằng người bạn thân nhất của cô đã chết, cô cũng muốn những suy nghĩ của đám trẻ về chàng thanh niên với mái tóc nâu sẽ mãi là những suy nghĩ đẹp đẽ nhất, giống như cô, sẽ luôn mang trong tim những kỉ niệm đẹp nhất về người đó – Li Syaoran. Và Sakura không muốn, những kỉ niệm đó mất đi, khi mà giờ đây, hai người đã đi trên hai con đường khác nhau. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 31“Ta hỏi con, tại sao có cơ hội mà con không giết nó?”Trong căn nhà của họ Li đang vô cùng căng thẳng. Ngồi trên ghế to là bà Li, Rika nghiêm nghị đứng bên cạnh, nhìn với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Bên đối diện, Syaoran vẫn bình thản ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay khoanh trước ngực và ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Thấy Syaoran không trả lời câu hỏi của mình, bà Li dằn giọng:“SYAORAN, NÓI MAU!”Syaoran ngẩng lên nhìn mẹ với ánh mắt ngây thơ hết sức có thể:“Mẹ bảo sao ạ?”“ĐỪNG GIẢ NGÂY” – bà Li tức giận đứng bật dậy – “TẠI SAO CON CÓ CƠ HỘI GIẾT SAKURA KINOMOTO MÀ KHÔNG RA TAY?”“À” – Syaoran bình thản nói, đôi mắt vẫn nhìn một cách ngây ngô – “tại vì con quên không mang theo vũ khí.”“Nói dối” – Rika nói xen vào – “Anh đã đoán trước được việc tên Eriol Hiragizawa và Daidouji sẽ đi ra ngoài bờ sông Tomoeda, nhưng lại để yên cho họ chạy. Mặt khác anh còn giở trò để làm chậm bước quân lính. Đến khi đám Sakura đến, anh chăng lưới bẫy, nhưng dường như cái bẫy đó chỉ để cho vui mắt. Những chiếc bẫy nguy hiểm nhất đều được anh tháo dỡ hoặc vô hiệu hóa trước khi Sakura đi đến. Để khỏi bị nghi ngờ, anh vẫn cho những chiếc bẫy khác hoạt động, nhưng đương nhiên đó chỉ là những chiếc bẫy đơn giản mà cô ta có thể dễ dàng tránh né, mà cho dù có bị trúng thì cũng không bị thương nặng. Chỉ cần nghỉ ngơi một, hai ngày thì tất cả những vết thương đó đều liền ngay, không gây nguy hiểm gì đến tính mạng cả. Anh không hề có ý định giết bọn họ, đúng không? Mà bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy những chiếc bẫy đó dường như để dành cho quân lính Hiragizawa chứ không phải cho Sakura, Eriol và Daidouji.”Syaoran thản nhiên ngồi nghe Rika nói, trong khi sắc mặt Bà Li đang từ từ biến chuyển thành màu xám vì quá giận dữ. Syaoran mỉm cười:“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, Rika. Nhưng như mẹ và cô nương đây thấy đó, Tomoyo Daidouji vẫn chết như thường, còn thái tử Eriol Hiragizawa thì không chết vì vết thương cũng sẽ chết vì quá đau lòng mà thôi. Đằng nào thì bọn họ cũng đâu còn sống nữa.”“Eriol vẫn còn giá trị lợi dụng” – Bà Li quắc mắt – “Ta nhớ là ta có ra lệnh cho con phải để thằng Eriol đó sống kia mà? Tại sao con không làm? Tại sao khi thấy thằng đó đưa con nhỏ Daidouji đi, con không ngăn lại? Cho dù vất xác con nhỏ Samia gì gì đó xuống sông cũng được, nhưng phải bắt cho được Eriol về đây! Dù yêu Daidouji, nhưng hắn vẫn là người của dòng họ Hiragizawa, cho dù không phải là con ruột.Syaoran thở dài, ngồi dựa lưng vào thành ghế:“Mẹ, mẹ nghĩ là hắn vẫn sẽ trung thành với dòng họ Li chúng ta và ông bố nuôi Hiragizawa của hắn sao? Nếu hắn chưa biết mình là con nuôi thì còn có thể bởi vì hắn vốn là