Old school Swatch Watches
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3223524

Bình chọn: 10.00/10/2352 lượt.

ởn gai ốc. “Mẹ con chẳng khác nhau chút nào” – hắn thầm nghĩ. Syaoran nhìn thoáng qua đám binh khí, cung, kiếm… bầy la liệt ở sân rồi chậm rãi tiến về phía quốc vương. Tim Hiragirawa như ngừng đập trong giây lát ấy.“Quốc vương” – Syaoran kính cẩn nói – “Tôi đã kiểm tra xong. Mọi thứ tuy chưa thật sự hoàn hỏa như tôi hi vọng nhưng cũng đủ để ta có thể chiến thắng một kẻ thù nghèo như quân Kinomoto. Chúng ta đã có thể xuất trận rồi!”“Ngươi muốn đi ngay hôm nay sao?” – Hiragirawa ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của một người đã từng xông pha trận mạc như ông ta thì cũng nhận ra việc đi ngay bây giờ là hơi gấp gáp so với dự tính. Nhưng nhìn vẻ mặt tinh quái đầy mưu mô của Syaoran, hắn cũng không có gì phải nghĩ nhiều nữa – “Nếu muốn thì… Tùy ngươi!”“Đa tạ quốc vương” – Syaoran mỉm cười.Ngay sau khi Syaoran vừa quay đi khỏi, Hiragirawa vội vã lui trở về điện của mình. Qua bao năm không cầm kiếm đánh giặc, bây giờ, đột nhiên hắn cảm thấy sởn gai ốc khi nghe tiếng binh khí chạm vào nhau. Hắn lánh mặt tất cả mọi người, một mình ngồi trong căn phòng dát vàng của mình, như để không ai biết đến sự tồn tại của hắn, và dường như cũng là để chuẩn bị cho một kế hoạch – kế hoạch lớn nhất trong đời hắn kể từ khi trở thành vị vua bất đắc dĩ đến nay.Syaoran lượn quanh một con ngựa bờm trắng. Anh có thể nhanh chóng nhận ra đây chính là con ngựa mà Yukito, anh và Sakura đã đi trong chuyến trở về từ “Đồi ma” trước đây. Sau lần ấy, con ngựa đã được bổ sung vào hàng ngựa chiến trong cung điện. Chính nó cũng là con ngựa đã đuổi kịp Eriol và Tomoyo trong đêm đó. Đây quả là một con ngựa tốt, cho dù đã có vẻ luống tuổi. Syaoran hài lòng gật đầu.“Syaoran….”Syaoran vỗ vỗ vào hông con ngựa:“Chuyện gì vậy, Garraku?”Garraku – cấp dưới của Syaoran im lặng đứng nhìn đội trưởng của mình kiểm tra ngựa. Khuôn mặt anh ta đã hóp lại, mất hẳn vẻ đẹp trai phong độ thường ngay, hẳn vì những lo lắng của mình đối với trận chiến không mong đợi này. Garraku thở dài:“Syaoran, cậu định ra trận thật sao?”“Vậy theo cậu, tôi còn mục đích khác nữa à?” – Syaoran phản vấn lại.“Ah, tôi chỉ thấy lạ thôi. Thường ngày, cậu luôn bàng quan đối với những vấn đề thế này mà. Cậu chỉ muốn làm cho hết bổn phận của mình thôi, vậy mà tại sao lần này…”“Lần này là một lần đặc biệt”Syaoran mỉm cười trả lời. Garraku thở dài. Syaoran vẫn giữ vững nụ cười của mình khi đứng trước các binh lính, đặc biệt là những cấp dưới của mình như Garraku. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt anh, vẻ ấm áp đối với mọi thứ đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ giá băng lạnh lùng, như cái lạnh của một mùa đông buồn. Garraku luôn cố gắng chịu đựng, muốn ôm lấy những tổn thương về tinh thần cho Syaoran, nhưng đương nhiên, điều đó là không thể. Bằng một động tác chớp nhoáng, Garraku giữ chặt tay Syaoran lại, không cho anh tiếp tục nắn bóp những con ngựa chiến chân dính máu: [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 36: HẬN THÙ (2)“SYAORAN!” – Garraku hét lên khiến vài tên lính gần đó giật mình quay lại. Nhưng khi nhận ra đội phó và đội trưởng của mình, bọn họ lại vội vã quay đi ngay lập tức – “CẬU ĐANG NGHĨ GÌ VẬY? CẬU ĐỊNH CHE GIẤU ĐẾN BAO GIỜ NỮA?”Syaoran chỉ mỉm cười, gỡ tay Garraku ra:“Vậy theo cậu, tôi đang che giấu cái gì?”“Mục đích của cậu…” – Garraku trả lới, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Syaoran.“Dẹp loạn” – Syaoran trả lời, vẫn với một nụ cười trên môi – “Cái đó cậu phải biết chứ?”“Cái tôi muốn hỏi là mục đích chính cậu cơ. Vì ‘lời thề’, phải không?”Syaoran chỉ cười không nói. Anh nhẹ nhàng vỗ lên vai Garraku:“Garraku, hình như cậu đã biết tên cô gái cậu thích trong bữa tiệc sắc phong của công chúa Samia? Và chính vì vậy cậu không muốn đánh trận này?”Garraku im lặng suy nghĩ. Những binh lính xung quanh đã bắt đầu tập trung thành đội, sẵn sàng chờ lệnh chỉ huy. Garraku mím môi:“Đúng. Và tôi biết, cậu cũng vậy.”“Không” – Syaoran đội mũ lên đầu. Bộ áo giáp kêu lên những tiếng nặng nề – “Tôi không giống cậu. Nếu cậu không muốn ra trận này, tôi sẽ không ép, nhưng cũng đừng quên, cuộc tình của cậu là không có kết quả tốt đẹp, hãy quên đi! Chính cô ta còn không nhớ nổi mặt cậu…”Garraku giật mình. Không phải vì việc cô gái không nhớ mặt anh mà là do giọng nói của Syaoran. Nó có vẻ gì đó lạnh nhạt, xa cách, như đóng băng người đối diện. Chẳng lẽ mãi mãi, Syaoran trước đây sẽ không thể trở lại sao? Một con người có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng tại sao, anh vẫn cười? Garraku thở dài nhìn theo bóng Syaoran. Bóng dáng anh đã cô độc lại càng trở nên cô độc. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Garraku tưởng chừng như mình đã ngừng thở. Chỉ một khắc đó, Garraku có cảm giác mãi mãi sẽ không thể gặp lại Syaoran nữa. Garraku vội vã chạy theo:“Syaoran, tôi sẽ đi theo để bảo vệ cậu, bởi vì chắc chắn cậu sẽ cần đến tôi. Lấy tôi ra làm vật hi sinh cũng được, chỉ hi vọng cậu có thể sống!”Nghe những lời kì lạ của Garraku, Syaoran có thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng rồi anh chỉ mỉm cười. Gió thổi lá cờ của quân đội cung điện Clow tung bay phất phới. Tương lai liệu có màu không?Đoàn quân lính của cung điện Tomoed