pacman, rainbows, and roller s
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3223553

Bình chọn: 7.5.00/10/2355 lượt.

thấy ngôi sao đằng kia không?”Yukito nhìn theo tay ông chỉ. Đó là một ngôi sao với ánh sáng yếu ớt. Nó dường như đang cố gắng lóe lên một chút ánh sáng cuối cùng, chờ ngày phụt tắt. Đại trưởng lão tiếp tục nói:“Cậu biết không, mỗi ngôi sao đều phản chiếu số mệnh của một con người. Trên thế gian này có bao nhiêu người, thì trên bầu trời cũng có bằng ấy ngôi sao. Có những ngôi sao ánh sáng vẫn còn yếu, nhưng rồi lại từ từ mạnh mẽ lên, đó tượng trưng cho những người sinh ra, khỏe mạnh và đang lớn lên. Có những ngôi sao sáng rực rỡ, cho thấy người đó hẳn đang rất hạnh phúc. Còn… Một vài ngôi sao ánh sáng yếu ớt nhưng lại không thể tắt được, tức là người ấy đang gặp bất hạnh. Và cũng có một vài ngôi sao đang từ từ tắt” – Đại trưởng lão dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Yukito vẫn ngước mắt nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài – “Ngôi sao mà tôi vừa chỉ cậu…” – Trưởng lão tiếp tục nói – “ngôi sao ấy tượng trưng cho số phận của tôi – một ngôi sao đang tắt. Nhưng… ngôi sao của công chúa…”Ông không nói tiếp nữa mà ngừng lại để thở. Ông dường như muốn hít lấy hết toàn bộ không khí trong lành của màn đêm lạnh lẽo này, để mang theo bên mình và không bao giờ quên lãng. Yukito chỉ im lặng nhìn ông, rồi lại đưa mắt theo làn khói mỏng lượn lờ bay.“7 năm trước,…” – trưởng lão thở dài. Làn hơi bay ra hòa vào trong gió lạnh – “Đại trưởng lão hi sinh bảo vệ công chúa, bảo vệ quốc vương và đất nước, sau đó, tất cả việc tập trung quân đội, tìm công chúa đều do thái tử làm. Trong khi căn bệnh của thái tử đang ở vào giai đoạn cuối cùng thì ta lại cũng không làm được gì, chỉ có quân sư Yukito ở bên thái tử. Nhiều đêm, ta biết thái tử đau đớn, nhưng vẫn chỉ ngồi im mà nhìn. Trong cuộc họp tuần trước, Thái tử trở bệnh nặng, ta hiểu tại sao thái tử mong đánh kinh thành Tomoeda như vậy, vì hiểu nên không thể ngăn cản dù biết đó là một quyết định sai lầm. Ta luôn bất lức, bất lực trong mọi việc, không chăm sóc được cho thái tử, cũng không bảo vệ được cho công chúa. Sự tồn tại của ta, cũng như của cả hội đồng trưởng lão ở đây, từ đầu đã là một việc thiếu đúng đắn” [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 37: ĐÊM DÀI LẮM MỘNG (2)Yukito vẫn không nói gì mà ngồi lắng nghe đại trưởng lão tâm sự. Anh khẽ thở dài:“Tôi vốn không phải là người trong hoàng gia, tôi cũng không hẳn là quá quan tâm đến chuyện triều chính, nhưng… Đối với tôi, Sakura và Touya đều rất quan trọng. Chỉ cần Touya muốn, tôi có thể làm tất cả, và nếu để bảo vệ Sakura, cho dù phải biến thành kẻ ác tôi cũng sẽ làm. Tôi không bao giờ nghi ngờ bất kì quyết định nào của Touya. Chẳng lẽ, ngài cho rằng Thái tử Touya đã sai lầm khi giữ ngài lại đây sao?”Trưởng lão khẽ giật mình. Ông quay lại nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Yukito. Ánh mắt anh mọi ngày luôn hấp háy tinh nghịch, nhưng bây giờ nhìn thẳng vào đôi mắt đượm màu mệt mỏi của ông với một vẻ nghiêm túc, lạnh lùng. Ông khẽ mỉm cười. Hơn ai hết, ông hiểu, Yukito luôn quan tâm đến Touya và Sakura nhiều nhất, nhiều hơn tất cả những gì được thể hiện ra ngoài. Ông mỉm cười, quay đi tránh ánh nhìn như thôi miên của anh:“Hình như cậu rất ‘thích’ thái tử Touya. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?”“Một câu chuyện đau lòng” – Yukito lặng lẽ nói – “Touya là ân nhân của tôi. Nếu không có Touya, cũng không thể có ‘Yukito’ hôm nay. Đối với tôi, cậu ấy là tất cả”Trưởng lão cười nhẹ nhàng, nụ cười hài lòng nhưng đầy cay đắng. Ông khẽ nói:“Vậy thì ta có thể yên tâm rồi, Công chúa và Thái tử, hai người chủ nhân dễ mến ấy, lão già này đành phải trông cậy vào cậu thôi, quân sư Yukito.”“….”“Sắp tới lúc ta có thể thực hiện lời hứa với Đại trưởng lão năm xưa: ‘Bảo vệ Thái tử và công chúa, không được để cho họ có bất cứ tổn thương nào về mặt tinh thần’. Ta sắp thực hiện được lời hứa bảo vệ họ, nhưng… không thể bảo vệ tinh thần của họ được. Xin hãy chăm sóc cho thái tử cho đến ngày ngài ra đi. Và cả công chúa nữa… Công chúa sẽ còn gặp nhiều tổn hại về tinh thần, nhiều hơn bất cứ ai trong chúng ta. Ngôi sao của công chúa… Là ngôi sao ‘bất hạnh’”“Ngài nói thế nghĩa là sao?” – Yukito ngạc nhiên – “Đừng lo, ngài sẽ còn sống lâu mà!”Trưởng lão mỉm cười, nụ cười thoảng như gió bay. Ông lắc đầu, tạm biệt Yukito rồi bỏ đi, để lại một mình Yukito giữa màn đêm lấp lánh. Đến tận sau này, Yukito mới hiểu hết được ý nghĩa của nụ cười ấy – nụ cười cuối cùng của vị trưởng lão già. Còn giờ đây, anh ngồi bệt xuống đất, bên cạnh chiếc lều của mình, ngắm sao và suy nghĩ. Trên bầu trời rộng, Yukito lập tức nhận ra hai ngôi sao đứng cạnh nhau. Đứng ngay sát nhau, như áp chặt lấy nhau, vậy nhưng một ngôi sao sáng rực rỡ, còn một ngôi sao đang lụi tàn. Anh nhớ, có lần khi cùng đại trưởng lão ngắm sao, ngài đã kể cho anh nghe về sự tích hai ngôi sao này. Ngày xưa, ngôi sao sáng rực kia vốn vẫn là một ngôi sao tối tăm, thâm đen, không có ánh sáng. Nhưng một ngôi sao khác – ngôi sao đang sắp tàn kia – đã đến bên cạnh ngôi sao tối tăm ấy, chiếu sáng cho nó, chia cho nó ánh sáng của mình, để rồi nó trở thành một ngôi sao sáng rực. Vậy mà bây giờ, khi nhìn ngôi sao ân nhân sắp tắt, ngôi sao sáng