
đình luôn luôn truy tìm những người còn sống sót của Kinomoto. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 45: NỖI ĐAU CÒN ĐỌNG LẠISakura vẫn lặng lẽ ngồi nhìn những cánh hoa rơi dưới dòng sông Tomoeda và những làn gió cuốn đi những con sóng gợn nhẹ. Hoa Mộc lan gợi nhớ đến hình ảnh của một Tomoyo dịu dàng, trong trắng đến thuần khiết. Và nó cũng làm vang lên những lời nói của Eriol trong mùa đông năm ngoái. Những tiếng ấy vẫn không bao giờ có thể mờ đi trong đầu Sakura. Nó như một mũi dao cứa sâu vào trái tim cô, khiến cô thấy đau đớn. Trái tim? Có lẽ giờ đây, Sakura đã sẵn sàng để vất bỏ nó. Cô vất nó sang một bên, chú tâm cho công việc của mình. Bởi cô không muốn sẽ hối tiếc thêm một lần nữa….“Công chúa….”Sakura không quay lại nhìn. Bởi cô biết, có quay lại cũng chỉ là một khoảng không vắng vẻ với những cơn gió và những cánh bướm lượn lờ trên những cánh hoa.“Chuyện gì thế, Seiza?”“Ngài Terada đã đi rồi!”“Ta biết” – Sakura buồn bã trả lời – “Người đó…..”“Đã tìm thấy rồi!” – Seiza tiếp lời cho Sakura, thoáng một chút ngập ngừng.Sakura khẽ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhàng. Thoảng qua mùi hương dịu ngọt của một mùa thu mới. Cô lặng lẽ nói, để lời nói của mình chìm vào làn nước đang chảy:“Vậy à?…. Chúng ta đi thôi….”
__________________________________________________ __________Khu nhà của Sonomi ở trong khu quý tộc, nên những người thường dân tò mò cũng không mấy khi đến đây để tìm hiểu. Vì thế, việc giữ bí mật thân thế đối với họ khá dễ dàng. Nhờ tài thương thuyết cùng những mối quan hệ của mình, cộng với việc những quý tộc xung quanh đã chuyển vào cung điện gần hết, Sonomi nhanh chóng tìm đăng kí được một phần đất trống trong nghĩa trang của quý tộc, chôn Touya trong đó. Một cái tên khác, một cái họ khác, không làm thay đổi người nằm trong mộ nhưng lại làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của những kẻ bên ngoài về người đang ngủ yên dưới nấm mồ đã mọc đầy cỏ ấy.Nghĩa trang ở khu phố quý tộc này không giống với nghĩa trang trụ cột của Kinomoto – nơi đầy máu và mùi tanh đến ghê tởm, nơi được coi là địa ngục của bất cứ ai dám bén mảng đến gần đó. Là một khu phố có người quản lí sát sao, nghĩa trang cũng được trông coi cẩn thận. Nó không phải nằm sau một đống rác đầy ruồi nhặng, không bị bao phủ bởi đàn quạ đen lượn vòng trên bầu trời. Đó là một nghĩa trang khá yên bình, thích hợp dành cho những người quý tộc luôn tự coi mình là cao sang yên nghỉ. Một nghĩa trang với mùi hương cỏ dại thơm thoang thoảng, với những ngọn cỏ rung rinh, đuổi nhau trong làn gió mùa thu và những nén nhang toả khói nghi ngút, mờ ảo. Gió thổi, đưa làn khói nhẹ bay cao, hoà mình cùng với những đám mây trắng hiếm hoi đang bay chờn vờn trên bầu trời cao vời vợi.Cả nghĩa trang tĩnh lặng giống như muôn đời nó phải như thế. Nghĩa trang chìm vào trong làn khói mỏng, bị bao quanh bởi những thứ không có thật, trong những nấm đất cao đã mọc kín cỏ. Trái ngược với những nấm mồ lạnh ngắt xung quanh, một nấm mồ cỏ vẫn tươi xanh, hương toả ra nghi ngút và những bông hoa chưa ngày nào úa tàn. Những bó hoa luôn được thay thế mỗi sáng, những nén nhang được thắp vào không bao giờ quên. Một ngôi mộ mới, cũng tĩnh lặng như cái tĩnh lặng của người nằm trong nấm mồ nhỏ đó và bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh.“Tớ đến thăm cậu đây, Touya….”Người thanh niên đó cúi mình, đặt một bó hoa nhỏ xuống bên nấm mộ, rồi lại đứng im để nhìn làn khói đang từ từ bay ra. Đôi mắt anh xanh như ngọc, buồn bã giấu xuống dưới cặp kính mắt. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 45: NỖI ĐAU CÒN ĐỌNG LẠI (2)Mái tóc anh nhẹ nhàng rủ xuống, che đi khuôn mặt buồn thương đến não lòng. Gió lượn lờ, tung bay tà áo của anh, kéo nhẹ nó xuống và làm những lọn tóc mượt mà tốc lên nhè nhẹ. Anh cứ đứng im lặng như vậy, nhìn ngôi mộ mà nở nụ cười chua xót:“Tớ muốn nói cảm ơn cậu, và cả xin lỗi nữa, Touya…. Giống như khi xưa tớ vẫn nói…..”——————————-
“Cám ơn và xin lỗi cậu, Touya!”“Không có g씓Cậu không muốn hỏi tớ ‘cám ơn’ cái gì và ‘xin lỗi’ gì sao?”“Không, bởi vì tớ sẽ chấp nhận tất cả những điều ‘Cám ơn’ và ‘Xin lỗi’ ấy của cậu. Chính vì thế, Yukito, đừng có nói chúng với tớ nữa, bởi cậu đã biết trước câu trả lời rồi mà!”…Cười….“Tớ vẫn sẽ nói, Touya ạ! Bởi vì chỉ có khi nói ra tớ mới xác định được rằng mình đang tồn tại, và khi cậu trả lời tớ, tớ mới dám chắc rằng: Cậu vẫn chưa rời xa tớ….”
———————————-“Cậu nghe thấy chứ, Touya?…” – Yukito khẽ cười, nhẹ nhàng như những ngọn cỏ đang đùa nghịch vào làn da anh. Nụ cười buồn man mác, mang nỗi đau cố giấu trong lòng và che đậy nó đi bằng vẻ ngoài nhí nhảnh của mình – “….Cậu thấy chưa? Bây giờ thì cậu đâu có còn trả lời tớ được, đúng không? Tớ vẫn nói, tớ vẫn đang tồn tại. Nhưng cậu không trả lời, bởi cậu không còn ở bên tớ…..”Gió lặng lẽ thổi. Gió vẫn buồn như những cơn gió lạnh giá ở Xứ Tuyết. Những cánh hoa rung rinh theo làn gió nhẹ. Hoa khóc, thay cho Tuyết. Gió đi chu du khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng nỗi buồn nó mang theo từ Xứ Tuyết về vẫn chưa hề nguôi ngoai. Đã gần 1 năm trôi qua, mọi thứ đổi thay rất nhiều. Nhưng có điều, sự đổi thay ấy đều the
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp