Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3224091

Bình chọn: 9.00/10/2409 lượt.

o chiều hướng xấu đi. Con người cũng thay đổi. Nhiều người trở nên lãnh đạm hơn, lạnh lùng hơn, thờ ơ hơn. Có những người cảm thấy mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng kì thực, họ đang rất yếu đuối và cần được bảo vệ. Họ khóc thầm trong trái tim bé nhỏ, họ tự mình xoá đi dấu vết tồn tại của mình, hoặc họ che giấu nỗi đau để tồn tại. Thời gian thay đổi, kéo theo sự thay đổi của những thứ khác, đó là điều đương nhiên và không thể che đậy. Nhưng gió biết, bởi gió cảm nhận được. Vẻ bề ngoài trên gương mặt họ thay đổi, nhưng trái tim và những giọt nước mắt của họ lại không đổi. Nỗi buồn ấy ngấm sâu trong tim họ đến nỗi, họ không còn biết mình có thật sự đau hay không. Gió hát. Gió nhảy. Nhưng trong điệu nhảy của gió đã không còn sự tham gia của những bông tuyết trắng. Không có tuyết để đóng băng nỗi buồn của họ, Gió bất lực. Hoa an ủi, xoa vào khuôn mặt bi thương của chàng trai trẻ…. Những bông hoa dại mạnh mẽ, đang từ từ cảm nhận nỗi đau từ tận sâu trong lòng đất….—————————–

“Có lẽ trên thế gian này chẳng ai cần tớ nữa đâu….”“Có lẽ vậy….”….Mỉm cười…. Buồn bã….“Cậu thẳng tính thật, Touya….”“…..”“Bởi vì thế, tớ nghĩ nếu tớ chết đi…. thì…. thật là tốt…..”“Không ai cần cậu nữa, ngoài tớ! Đi theo tớ, Yukito….!”

——————————“Ngày đó, khi cậu đưa bàn tay ra, nắm lấy tay tớ, quả thật, cậu đã trở thành người thứ hai sinh ra tớ. Tớ đã thề rằng, nếu là vì Touya, tớ có thể làm bất cứ việc gì. Và tớ đã làm như thế, cho dù biết cậu sẽ chết, nhưng vì đó là yêu cầu của cậu…. Touya….”——————————

“Nếu [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 45: NỖI ĐAU CÒN ĐỌNG LẠI (3)thời gian trở lại, cậu có đưa tay ra với tớ nữa không, Touya?”“Cho dù nó có trở lại bao nhiêu lần, mọi thứ cũng không thay đổi…!”

——————————“Cậu có cô đơn không, Touya?” – Yukito cười nhẹ – “Cậu mong được gặp tớ không? Chắc là có, nhỉ? Nhưng….. Cậu đừng lo, tớ sẽ hoàn thành công việc của mình, như lời cậu dặn trước khi rời bỏ tớ. Lần này tớ nhất định sẽ làm tốt, bởi vì nếu tớ lại làm theo cảm hứng như trước kia thì cậu sẽ giận lắm đúng không? Mà tớ chán nghe ‘ca cẩm’ rồi……. Nhưng…. Sau khi xong việc, tớ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau…. Dù không phải ở thế giới này….”….Cười…. Nụ cười đó không phải là vì vui mừng, không phải là vì đau xót. Nụ cười vô cảm, phảng phất sự nuối tiếc. Nó đã quá đủ nỗi đau để biết mình đang đau. Nó không còn cảm giác. Mọi thứ đã trở nên tê liệt bởi chính nỗi đau mà mình mang. Không một chút cảm xúc….. Hoặc có chăng, chỉ là nỗi buồn không thể xoa đi được…. Một nỗi buồn mênh mông, trải dài và rộng vào tận sâu cùng của không gian, len lỏi vào trong những lỗ bé xíu của khoảng thời gian, chìm vào trong sự lãng quên của nhân loại….Gió vẫn đang thổi. Gió vẫn trường tồn – một sự trường tồn là mơ ước của nhiều người nhưng lại không phải là mơ ước của Gió. Bởi gió đã quá đau khổ khi chứng kiến những nỗi đau này, gió không muốn tiếp tục. Cũng giống như khi con người đã chịu quá nhiều khổ sở, người ta đột nhiên sẽ không còn muốn sống nữa….Một bó hoa trắng nhẹ nhàng đặt xuống bên ngôi mộ. Yukito khẽ mỉm cười, đưa ánh mắt theo những bông hoa. Cánh hoa rung rinh, quá nhẹ để người ta nhận ra sự chuyển động ấy. Người mới tới im lặng nhìn xuống những cánh hoa, đôi mắt buồn bã nhưng không phải là bi thương…“Ngày nào anh cũng tới đây sao, quân sư Yukito?”“Cô cũng vậy mà, Nakuru….”Nakuru mỉm cười, nhẹ nhàng. Sự buồn bã không thích hợp với cô. Cô không bao giờ tỏ ra mình đang buồn, luôn cố gắng che đi bởi những trò nghịch ngợm đến nỗi khiến người khác thấy khiếp sợ của mình. Nhưng bây giờ, cô không thể đùa, bởi nỗi buồn ấy là một sự thật – giống như nỗi buồn cái ngày quốc vương Kinomoto chết đi. Khi ấy, cô đã không chảy một giọt nước mắt. Cô chỉ cúi người, cung kính đưa tiễn vị cha đáng kính trọng. Cũng giống như bây giờ….“Công chúa không muốn đến đây. Cô ấy nhờ ta đưa hoa đến…..”“Ừm….” – Yukito khẽ thở dài, rời ánh mắt khỏi ngôi mộ nhỏ – “Sakura đã quá đủ đau khổ rồi…. Ta thật sự mong con bé hạnh phúc….”Nakuru im lặng, giống như một sự đồng tình không tiện nói ra. Hai người cứ đứng im như vậy, trong cái nhẹ nhàng lành lạnh của gió và hương thơm dịu dàng ở xung quanh. Nakuru ngập ngừng trong giây lát. Đối với cô ta, khi thắc mắc một cái gì mà không hỏi ngay thì sẽ không chịu nổi. Huống hồ, cô đã chịu đừng nó gần 1 năm….“Yukito, tại sao chủ tướng lại chết? Có thật sự là do Li Syaoran không?”Yukito mỉm cười:“Cô đã hỏi câu này suốt gần năm nay rồi…”“Nhưng chưa bao giờ ngươi nói cho rõ ràng”Yukito di chuyển ánh mắt một lượt qua khuôn mặt nóng nảy của Nakuru, khẽ cười và dừng lại ở nấm mồ nhỏ:“Nói ‘đúng’ cũng đúng, mà nói ‘sai’ cũng không sai….”“ĐỪNG CÓ ÚP MỞ NỮA!” – Nakuru ra lệnh.Đáp lại sự nóng giận của Nakuru, Yukito chỉ bình thản cười:“Chưa đến lúc đâu, Nakuru. Sakura không [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 45: NỖI ĐAU CÒN ĐỌNG LẠI (4)muốn hỏi, bởi cô ấy biết tôi sẽ không nói, hoặc…. cũng có thể con bé không muốn biết. Đến một ngày, khi Sakura đủ sức đối diện với sự thật, tôi sẽ nói ra điều đó….”Nakuru im lặng. Cô đủ thông minh để hiểu rằng, khai thác con người này không


XtGem Forum catalog