
giờ…” – đôi mắt Sakura trầm xuống, cô nhìn về phía chiếc chõng được xếp thô sơ bởi những tấm gỗ mục nát. Đứa trẻ bó tròn trong chiếc váy rách, mặt đỏ lên vì sốt – “Đứa trẻ…. chị…. và những người dân làng ở đây…” – Sakura trầm ngâm, nâng đứa bé lên tay – “…Tôi sẽ chăm sóc…”“THẢ CON TÔI XUỐNG. CÔ GIẾT CHỒNG TÔI, GIỜ LẠI MUỐN GIẾT CON TÔI SAO?”Sakura đau lòng nhìn người mẹ ôm chầm lấy đứa con, đứng nép vào một góc, thở không ra hơi. Cô ta đã quá sợ hãi, quá đau buồn. Ánh mắt Sakura nhìn vào hai mẹ con, thở nhẹ:“Tôi hiểu. Tôi sẽ không động vào đứa bé nữa. Nếu chị muốn tôi chết, thì từ giờ, mạng sống của tôi là của chị. Tôi sẽ không chết, cho đến khi chị giết được tôi. Vì vậy, xin chị cũng đừng chết…. Hãy cố sống, với đứa bé và với mạng của tôi…. Sau khi trả xong mối thù của mình, tôi sẽ trở lại… chị không tin tôi, nhưng về điều này, xin hãy tin….”Người thiếu phụ vẫn ngồi nép bên góc nhà, không nói câu nào. Người cô ta chỉ run lên, vì tức giận, vì bất lực và vì đau khổ. Đứa bé khóc ré lên, gương mặt nhỏ đỏ au. Sakura thở dài, buồn bã. Cô chào tạm biệt rồi bước ra ngoài. Ngôi làng vẫn vắng tanh, những cánh cửa mở hé đủ để những ánh mắt nhìn ra ngoài lén lút rồi lại vụt thụt vào trong. Tiếng trẻ con vang lên văng vẳng, xa xăm. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 46: HÀNH TRÌNH SANG LAMIAMikabura là một thị trấn nhỏ nằm ở biên giới giữa Lamia và Clow. Nó cách kinh thành Tomoeda 20 ngày đường đi liền không nghỉ, yên tĩnh, khác hẳn vẻ ồn ào tấp nập của kinh thành. Những quán ăn thưa thớt người, mùi thức ăn toả ra ngào ngạt nhưng chỉ đủ để lôi kéo những người khách du lịch hiếm hoi ôm bụng đói đi lang thang trên con đường vắng người. Và trong số ít ỏi đó, một cô gái buộc ngựa, một mình bước vào quán ăn.***Sakura cởi áo khoác ngoài, đặt lên ghế. Cô đã đi suốt 25 ngày liền, trừ thời gian nghỉ đêm thì gần như Sakura ngồi suốt trên lưng ngựa, một con ngựa bờm trắng khoẻ hơn hẳn so với những con ngựa thông thường khác. Con ngựa đã mang cô quay ngược trở lại Xứ Tuyết trong trận chiến 1 năm trước, con ngựa đã gắn kết hiện tại với quá khứ và với cả tương lai. Với số lương thực được dì Sonomi chuẩn bị cho, để tiết kiệm tiền, Sakura không vào trong các quán ăn, chỉ thỉnh thoảng thuê nhà trọ ngủ còn hầu như cô luôn ngủ bên ngoài. Có sự bảo vệ của Nakuru và Seiza, việc ngủ bên ngoài cũng không có gì làm cô quá lo lắng. Nhưng lần này, cô quyết định ăn một bữa trong quán, bởi vì Người chủ quán mỉm cười đặt khay thức ăn xuống trước mặt Sakura. Sakura gật đầu cảm ơn. Chủ quán là một cô gái trẻ, xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu sẫm dài quá lưng với những lọn tóc mái rủ nhẹ trên vầng trán và đôi mắt sắc sảo. Cô gái tươi cười:“Chắc em là khách du lịch từ xa đến?”“Vâng” – Sakura mỉm cười – “Cho em hỏi, nơi đây là….”“Thị trấn Mikabura” – cô gái nháy mắt, trả lời một câu quen thuộc như thường nói với tất cả những người khách hỏi đến – “Một thị trấn khiêm nhường, lặng lẽ nằm ở biên giới Clow và Lamia”Sakura bật cười, đưa mắt ra ngoài:“Có lẽ đúng là khiêm nhường, lặng lẽ thật. Em thấy nó rất yên tĩnh, nhưng…”“Hơi buồn, đúng không?” – Cô gái tiếp lời – “Nhưng….” – cô gái chợt dừng lại, giọng trầm xuống như nuối tiếc một điều gì đó – “… Dù có buồn thì tôi vẫn mong rằng đó là nỗi buồn trong cái yên tĩnh thật sự của nó…”Sakura ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô gái. Cô gái chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm người nhận được cảm thấy một sự ấm áp quen thuộc. Định thắc mắc nhưng nhìn thấy nụ cười của cô gái, Sakura lại thôi. Nụ cười ấy như có một ma lực kì lạ, buộc người ta phải im lặng. Nụ cười rất giống một người: Yukito Tsukishiro. Nụ cười như thoảng trong gió, đồng thời lại như lắng đọng trong lòng người. Nó làm ấm lại trái tim, khiến Sakura bị cuốn theo, sẵn sàng nói “Vâng” không tự chủ. Đó có lẽ là một nụ cười của thần thánh. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 46: HÀNH TRÌNH SANG LAMIA (2)Cô gái tiếp tục đi đón tiếp những vị khác khác. Sakura nhận thấy sự vắng vẻ đến tĩnh lặng trong cái thị trấn này ngay từ lúc bước chân vào và bây giờ, cô lại cảm thấy một cái gì đó trống trải trong chính quán ăn đơn sơ này. Quán chẳng có mấy người, tính cả cô thì là vỏn vẹn 5 thực khách. Hai người đàn ông ngồi phía cửa ra vào, cắm cúi ăn trong yên lặng mà không nói với nhau một câu nào. Một người phụ nữ ngồi gần phía chủ quán, vừa ăn vừa suy tính điều gì đó. Nhưng Sakura đặc biệt chú ý đến một người ngồi khuất sau chậu cây ở góc quán. Những tán cây che khuất khuôn mặt của người ấy. Dù vậy, Sakura cảm thấy sự bình thản qua cách ăn. Một sự bình thản đến lạnh lùng. Đó có vẻ cũng là một khách du lịch vì cách ăn mặc không giống người ở đây. Sakura lờ mờ đoán là người trên kinh thành, nhưng rồi cô cũng không có ý định tìm hiểu thêm. Tình hình kinh thành hiện nay vô cùng rối ren. Nhiều người dân phải rời đi nơi khác sống do không chịu được tình trạng áp bức của quý tộc trên kinh thành. Đặc biệt, từ sau trận chiến giữa quân đội chính quy của triều đình với gia tộc Kinomoto, sự rối ren càng được thể hiện rõ hơn. Triều đình cho lùng bắt tất cả những cô