
hất quyết thoát khỏi bàn tay “Tứ đại hộ pháp” để quay lại bển trong, nơi quốc vương đang yên nghỉ. Nhưng, cũng bất ngờ như khi bắt đầu, tiếng đá sập lở ngừng lại, trả lại sự yên tĩnh âm u cho hầm điện.– Ngừng rồi. – “Tứ đại hộ pháp” ngạc nhiên quay lên nhìn – công chúa, chúng ta ra khỏi đây thôi. Nhanh lên trước khi hoàng hậu bị đầu độc.– Mẹ ư?Sakura hoảng sợ. Sự an nguy của mẹ khiến Sakura chạy vội khỏi khu hầm điện, nhanh chóng quay trở lại đại điện chính. Mọi người ùa ra đón. Vị trưởng lão, sư phụ của Sakura bước đến đầu tiên:– Công chúa, chúc mừng công chúa đã trở ra!– Sư phụ, ba… ba…Sakura muốn khóc. Đôi mắt cô bé long lanh nước mắt. Cô bé muốn gào lên với sư phụ, muốn nói với sư phụ tất cả, muốn để sư phụ biết được những chuyện mà quốc vương đã nói với cô bé. Nhưng vị sư phụ già chỉ gật đầu, mỉm cười. Ông vung tay áo rộng của mình, che khuất Sakura khỏi tầm mắt những vị khách đang tò mò nhìn “Tứ đại hộ pháp”, lúc đó vừa ra đến nơi, đứng cạnh Sakura.– Không sao đâu, công chúa – ông thì thầm – công chúa nhất định sẽ bình an. Dù phải hi sinh tính mạng già này, ta quyết sẽ bảo vệ công chúa.Sakura ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn sư phụ. Khóe mắt ông cũng giàn giụa nước mắt. Nhưng rất nhanh chóng, ông dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt ấy, quay lại chỗ những vị khách, ông nói to:– Ái chà, công chúa cảm động vì được làm lễ trưởng thành nên đã chảy nước mắt rồi. Không sao đâu! A, quốc vương đâu rồi, công chúa?Vị sư phụ khẽ nháy mắt với Sakura. Sakura chợt hiểu ra. Nếu bây giờ để cho mọi người biết quốc vương đã băng hà thì thật sự rất nguy hiểm. Mẹ Sakura, hoàng hậu Nadeshiko đang ngồi nói chuyện với hai vị phu nhân Li và Sakura, bọn họ có thể giết mẹ bất kì lúc nào. Anh hai vẫn không thấy đâu, không biết anh có an toàn không? Thêm nữa, tất cả gia tộc họ Li và Sasaki đều tập trung ở đây, số lượng đông hơn nhiều so với gia tộc Kinomoto. Vậy nếu họ muốn giết hét những người gia tộc Kinomoto thì dễ dàng quá. Sakura trả lời:– À, ba… quốc vương đang bận chút việc trong hầm điện. Con không biết là việc gì nhưng ba nói không sao, ba muốn tự mình làm việc và bảo con lên trước. “Tứ đại hộ pháp”, các ngươi có thể lui.– Rõ – “Tứ đại hộ pháp” vâng lệnh và biến mất trong nháy mắt.Sakura đi theo sư phụ ra ngoài. Những người đứng trước cửa hầm chúc mừng Sakura đã hoàn thành nghi lễ trưởng thành. Lúc bấy giờ Sakura mới nhận ra sự vắng mặt của ông Li và Sasaki, cùng toàn bộ những người hai ông này mang theo. Cô bé cảm nhận sự nguy hiểm đang rình rập cung điện:– Sư phụ, gia tộc Li và Sasaki đi đâu rồi à?Vị trưởng lão thở dài:– Bọn họ cáo lỗi nói có chút chuyện rồi đi ra suốt từ lúc con vào hầm điện đến tận bây giờ không thấy trở về. Thái tử đã cảnh báo ta về chuyện này và trực tiếp canh phòng rồi. Công chúa, [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 24: QUÁ KHỨ CỦA SAKURA_THẢM SÁT (2)con hãy nghe đây: Cho dù có chuyện gì xảy ra, con nhất định không được chết. Con là niềm hi vọng cuối cùng của vương quốc Clow, của gia tộc Kinomoto chúng ta. Mọi người sẽ cố hết sức bảo vệ con. Định mệnh đã là như thế, nếu thật sự không thể thoát được định mệnh thì…. Dù sao, nếu ta, mẹ con, anh hai con, các vị trưởng lão khác… đều không sống sót được thì ta cũng đã bố trí Sonomi Daidouji chăm sóc con. Bà ấy sẽ là người bảo hộ cuối cùng của con.– Sư phụ! Mọi người… – Sakura đau đớn thì thầm khi nghĩ đến cảnh tất cả những người cô bé yêu thương bấy lâu nay đều rời bỏ cô bé, đi đến một nơi rất xa, xa đến nỗi cô bé không thể đến được.Vị trưởng lão mỉm cười, xoa đầu Sakura. Sakura nhìn lên phía hoàng hậu. Mẹ cô bé đang ngồi nghe hai vị phu nhân kể những chuyện trên trời dưới biển. Ánh mắt bà buồn bã nhìn vào chén rượu đang cầm trên tay. Sakura định hét lên với mẹ, hét lên rằng bà đừng uống, bởi vì trong rượu có độc, nhưng hoàng hậu chợt nhìn thẳng vào mắt Sakura. Tia nhìn của bà đau đớn nhưng đầy kiên quyết. Cái nhìn đó như ra lệnh cho Sakura, ra lệnh rằng cô bé phải im lặng.Sakura chẳng thể làm gì hơn là nghe lời mẹ. Cô bé sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, cầu mong. Cô bé cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cô bé ước sao tất cả chỉ là giấc mơ. Mong rằng, hai vị điện chủ Li và Sasaki sẽ không thực hiện kế hoạch tàn sát tại cung điện này. Nhưng… dường như lời cầu nguyện của cô công chúa nhỏ không được đáp trả, khi một người lính từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo:– Hoàng hậu, Li phu nhân, Sasaki phu nhân, tìm thấy xác của 154 người mà ngài Li mang theo ở ngoài vườn, cùng với 200 người nữa rải rác ở các khu canh phòng, có lẽ là những người mà ngài Sasaki đưa đưa đến.Li nước quả trên tay Li phu nhân rớt xuống, vỡ tan. Bà đứng bật dậy, lắp bắp nói:– Chồng… Chồng.. tôi đâu? Anh ấy… đâu… đâu rồi?… – Li phu nhân không thốt lên lời, trong khi phu nhân Sasaki ngồi lặng đi.– Dạ, không có ông Li trong số đó. Nói đúng hơn là chúng tôi cũng không biết ông Li có nằm ở đó không. Nếu cần, phu nhân có thể ra xác minh.Không khí như ngừng thở. Li phu nhân và Sasaki phu nhân lao đi, hoàng hậu cũng bước theo. Các vị trưởng lão vội vã đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau và đi theo hoà