Polly po-cket
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323651

Bình chọn: 7.00/10/365 lượt.

“Hạnh Nguyên?!”

Minh Hải không thấy Hạnh Nguyên lên tiếng liền lo lắng mà buông cô ra. Anh nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của cô, con tim như có ai đó đâm một nhát, đau đớn đến rỉ máu. Anh lấy tay lau hết đi những vệt nước, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ấy, Minh Hải như đánh thức cảm xúc vốn chôn chặt sâu trong lòng Hạnh Nguyên, cô nhẹ đưa tay chạm vào lưng anh, nghẹn ngào gọi:

“Anh…!”

“Ừ, anh đây rồi. Ngoan, đừng khóc.” Ngay sau câu nói ấy là một nụ hôn nóng bỏng, anh ngấu nghiến chiếm đoạt ô-xi của cô. Nụ hôn chất chứa đầy sự nhung nhớ xen lẫn yêu thương, tưởng như sẽ kéo dài vô tận. Anh tham lam tận hưởng mùi hương chỉ thuộc về riêng mình cô, cho đến khi lấy hết không khí mới chịu buông cô ra. Hạnh Nguyên thở dốc, nhìn anh ánh mắt thấp thoáng nét buồn bã. Cuộc trùng phùng này, là nên hay không nên đây?



Sau cuộc gặp gỡ có phần đột ngột, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải về thăm gia đình ông bà Bùi. Hai người nhận được sự đón tiếp rất nồng nhiệt, ông bà Bùi coi Hạnh Nguyên như con gái nên đối xử với Tâm Chinh ra sao thì cũng đối với cô y hệt vậy. Bữa cơm tối kết thúc rồi ông bà Bùi liền giữ Hạnh Nguyên ở lại, dù cô có viện lí do thế nào cũng không thoái thác được. Cuối cùng vẫn là phải ở nhà nghỉ qua đêm một hôm.

“Khuya rồi, em chưa ngủ sao?”

Minh Hải trở ra từ phòng tắm thấy Hạnh Nguyên đang mải mê đọc sách liền cất tiếng hỏi. Anh bước đến nằm xuống cạnh cô, tròng mắt màu cà phê đẹp dịu nhìn cô chăm chú.

“Em chưa thấy buồn ngủ.” Hạnh Nguyên hơi liếc nhìn anh rồi lại tiếp tục công việc dang dở, cô định nói điều gì đó mà cứ chần chừ. “Anh… sao anh lại về thành phố C?”

Minh Hải dường như chẳng hề ngạc nhiên với câu hỏi của cô, anh kéo cô sát vào mình, ôn tồn giải đáp. “Thật ra anh đã làm đủ mọi cách nhưng không tài nào tìm ra em, anh về đây chỉ là để thử vận may. Trước đó thám tử có cho anh biết về chuyện mười năm trước.”

“Mười năm trước?!”

“Ừ, anh đã điều tra và biết hết mọi chuyện. Cho dù không gặp được em thì anh cũng muốn tìm hiểu xem em đã sống như thế nào và nơi chúng ta đã bắt đầu mối quan hệ này.” Minh Hải cúi xuống nhìn Hạnh Nguyên, trên gương mặt cô lộ rõ sự bất ngờ. Cô thực sự chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ thuê người điều tra lại quá khứ. Trước đó nhờ Thẩm Minh Hy cô đã biết toàn bộ chuyện của anh, những tưởng cứ để yên mọi thứ, không cần quan tâm đến ngày trước thì vẫn có thể bên nhau mãi mãi. Hóa ra không phải vậy, phải nhờ đến câu chuyện của mười năm về trước cô mới giữ lại được anh sao?

“…”

“Hạnh Nguyên?!”

“Vâng!” Sau vài phút Hạnh Nguyên đã lấy lại vẻ tự nhiên, cô để gọn quyển sách ra một bên, kéo công tắc và tắt đèn trong phòng. Minh Hải hôn nhẹ lên mái tóc còn thoang thoảng mùi hoa ly của cô, khẽ thì thầm.

“Anh nhớ em.”

Cô chưa kịp đáp lại thì đã bị anh xoay người rồi nhanh chóng áp môi lên môi cô. Nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng như bị kiềm chế rất lâu, đến lúc này mới có thể bộc phát. Mặc dù đang là mùa đông nhưng căn phòng dường như lại trở nên nóng bức hơn nhờ nụ hôn ướt át kia. Phải dùng hết sức lực cô mới có thể đẩy anh ra để nạp thêm ô-xi vào buồng phổi, ánh mắt nhìn anh có chút oán trách. Minh Hải chẳng hề quan tâm đến thái độ của Hạnh Nguyên, sau khi buông tha cho cô một chút lại ngay lập tức trao cho cô một nụ hôn dài khác. Anh tham lam khám phá khoang miệng cô, môi lưỡi dây dưa không dứt như muốn lấp đầy nỗi nhớ mong suốt mấy tháng qua.

Hạnh Nguyên ban đầu còn có chút ngập ngừng nhưng sau đó đã bị Minh Hải “thu phục”, chỉ có thể ngoan ngoãn mà chiều theo ý anh. Rời đôi môi ngọt ngào, Minh Hải di chuyển xuống cái cổ xinh xinh rồi đến bờ vai trắng ngắn của cô. Đi đến đâu anh đều để lại dấu vết chứng tỏ chủ quyền của mình. Cô vì bị anh kích thích nên cơ thể cũng dần trở nên mềm nhũn, dục vọng vốn ẩn sâu giờ lại được đánh thức. Hôm trước khi đi khám bác sĩ cũng đã nói, phụ nữ sau ba tháng đầu mang thai sẽ có chiều hướng gia tăng ham muốn. Cô còn những tưởng chuyện này sẽ không xảy ra với mình, nào ngờ, đến lúc bị anh hôn lấy hôn để, cô đã không thể kiểm soát nổi chính mình.

Minh Hải đã quá lâu rồi không được gần gũi Hạnh Nguyên nên mọi động tác có phần gấp gáp và mạnh bạo. Anh “chăm sóc” vùng ngực của cô một cách kĩ càng, khiến Hạnh Nguyên không thể nào không bật ra những tiếng rên. Điều này lại càng kích thích anh hơn, đôi bàn tay hư hỏng lần mò xuống phía dưới tìm đến nơi bí ẩn của cô. Cả người cô run lên khi anh chạm vào nơi nhạy cảm nhất, không biết làm gì khác ngoài việc nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác đê mê này. Động tác của Minh Hải lúc này đột nhiên trở nên dịu dàng, anh trườn lên trao cho cô một nụ hôn say đắm trong khi hai tay vẫn hoạt động liên tục. Hạnh Nguyên sau đó không thể nào chịu đựng hơn nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy Minh Hải.

Sau khi cô cảm thấy sung sướng nhất thì mới là lúc anh thỏa mãn chính mình. Cởi bỏ nốt đống quần áo vướng víu, vật đàn ông hiện ra một cách hùng dũng, anh từ tốn tiến vào bên trong cô. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi như nâng niu trân trọng món quà vô giá mà ông Trời đã ban cho anh. Hạnh Nguyên mở mắt ra và nhì