
ảm đang của anh ấy…!!
Mẹ Thanh xoa đầu con gái, giọng bà đùa vui.
_Cô bé ngốc, con cứ ước mơ đi. Mẹ tin là ước mơ của con sẽ thành hiện thực, mẹ mong cả hai có thể nên duyên vợ chồng, Thiên Long là một chàng trai tốt, mẹ ưng thằng đó làm con giể mẹ….!!
Thanh nhớ lại câu nói ngày nào, lòng Thanh bồi hồi xúc động. Thiên Long quỳ dưới chân Thanh, ánh mắt hắn nhìn Thanh đắm đuối.
_Thế nào…?? Em có đồng ý không…??
Thanh ngượng ngịu.
_Anh phải cho em thời gian suy nghĩ đã chứ…?? Chưa gì anh bắt em trả lời anh ngay làm sao em nói được…!!
Hắn lo sợ hỏi.
_Em định bao giờ em mới trả lời anh, thời gian chờ đợi càng lâu, anh càng sợ mất em…!!
Thanh thở dài.
_Anh đang nói lung tung gì thế…?? Có ai cướp em đâu mà anh sợ, chẳng phải bây giờ em vẫn đang ngồi trước mặt anh hay sao…??
_Anh biết là thế, anh không sợ người ta cướp mất thân thể em nhưng mà trái tim em liệu có đang nghĩ về anh không…?? Hay là em đang nghĩ về một ai khác…??
Quên di mau một nỗi đau không bao giờ có thực, cuộc đời chỉ là những sự kiện mà người ta không muốn có.
Thanh chán nản bảo Thiên Long.
_Em xin lỗi nhưng em phải sang đón thằng nhóc, có gì anh em mình về nhà nói chuyện sau…!!
Thiên Long tức giận bảo Thanh.
_Tại sao em lại ương bướng thế…?? Em có biết là em đang làm tổn thương anh không…?? Em nghĩ thử xem có thằng đàn ông nào lại muốn bạn gái của mình chăm sóc, quan tâm đến một người đàn ông khác không…??
Thanh khổ sở giải thích.
_Em biết là mình không nên làm thế nhưng anh phải hiểu anh ấy là ân nhân cứu mạng em, làm sao em có thể ngoảnh mặt làm ngơ khi anh ấy đang đau ốm…??
Thiên Long đuối lí, đúng là không thể bảo Thanh bỏ mặc Dũng không lo nhưng nếu để Thanh ở bên cạnh Dũng làm sao Thiên Long yên lòng được, cách này không được, cách kia cũng không xong, bực mình Thiên Long bảo Thanh.
_Anh không cần biết. Em muốn làm gì thì làm, em phải cách xa hắn càng nhanh càng tốt, anh không muốn em ở bên cạnh hắn. Nếu em muốn trả ơn hắn thì thiếu gì cách đâu nhất thiết em phải ở bên cạnh hắn suốt cả ngày. Em nghĩ thử xem, anh làm sao mà chịu đựng được, chỉ cần nghĩ đến cảnh em ở bên hắn, chăm sóc cho hắn là anh đã phát điên lên rồi…!!
Thanh nhìn Thiên Long, đúng là Thanh vẫn còn yêu Thiên Long, lòng Thanh vẫn còn đau nhói với cảm giác bị bỏ rơi hơn mười năm qua nhưng còn Dũng, Thanh biết phải làm sao đây…???
Thanh hận Dũng, bây giờ trong lòng Thanh chỉ còn một cảm giác trống trải và buồn đau. Hình ảnh người phụ ở trong phòng Dũng ám ảnh Thanh mãi, một nỗi thống khổ, ghen tị trào dâng lên, Thanh cảm thấy ghẹt thở, Thanh tự trấn an bản thân.
_Hắn có là gì của mày đâu, mày hắn cố mà quên hắn đi, mày muốn ở bên cạnh hắn chẳng qua vì hắn bị tàn tật, hắn vì mày nên mới bị như thế, mày cảm thấy lương tâm của mày cắn rứt nên mày muốn chăm sóc hắn, muốn được an ủi hắn…!!
Thanh cố gắng đứng dậy, cơ thể yếu đuối, mệt mỏi làm Thanh đứng không vững. Thiên Long lo lắng hỏi Thanh.
_Em không sao chứ…??
_Vâng. Em không sao, chỉ là em cảm thấy hơi choáng váng một chút thôi…!!
_Nếu mệt em nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe anh sẽ đưa em về…!!
Thanh lắc đầu bảo Thiên Long.
_Em còn phải đón thằng nhóc nữa. Không biết bây giờ nó đang khóc hay là đã ngủ rồi…!!
Thiên Long nhìn Thanh chăm chú, nhìn khuôn mặt lo lắng và ánh mắt nhìn xa xăm của Thanh. Nỗi lo mất Thanh ngày càng lớn trong lòng Thiên Long, cảm giác sắp vuột mất người con gái quan trọng trong cuộc đời khiến Thiên Long bứt rứt không yên, nếu Thanh có hôn ước, hay có ước hẹn với Thiên Long thì Thiên Long còn có quyền kiểm soát Thanh, còn bây giờ hai người ngoài câu nói yêu nhau ra, họ vẫn chưa có gì với nhau cả, Thiên Long vẫn còn chưa nghe được câu “em yêu anh” từ Thanh.
Bàn tay Thiên Long run rẩy. Thanh vừa bước ra cửa, Thiên Long gọi giật Thanh lại.
_Thanh…!! Em có thể không sang bên đó được không…??
Thanh đứng xững lại, đôi mắt Thanh buồn rầu bảo Thiên Long.
_Em xin lỗi, em không thể không sang bên đó. Thằng nhóc cần em, mà em cũng không thể xa nó. Em mong anh hiểu và thông cảm cho em, nghĩa tình không thể trút bỏ được, em phải có trách nhiệm với những gì mà em đã gây ra…!!
Thiên Long bất lực nhìn Thanh, ánh mắt Thiên Long nhìn Thanh vừa tiếc nuối, vừa buồn, vừa phẫn nộ.
_Anh nói với em rồi, nếu em muốn trả ơn hắn, anh sẽ có cách thu xếp chuyện này cho em, tại sao em cứ nhất quyết phải chính em mới được…!!
Thanh kiên nhẫn giải thích.
_Anh có hiểu anh đang nói gì không…?? Anh thử nghĩ xem, khi anh cứu mạng ai đó, mặc dù anh không mong người ta trả ơn cho anh, nhưng một việc làm thăm hỏi đơn giản nhất mà người đó cũng không làm được, liệu trong lòng anh có vui, có hận người đó không …?? Nếu em là một cô gái vô tình liệu anh có chấp nhận một người con gái như em không…??
_Em ở bên hắn, chăm sóc cho hắn vì hắn cứu em, ngoài ra em không hề có ý định gì khác. Nếu anh thực sự yêu em, quan tâm đến em, lẽ ra anh phải ủng hộ em làm điều đó mới đúng….!!
Thiên Long tuyệt vọng bảo Thanh.
_Anh biết em là một cô gái chí tình chí nghĩa nhưng mà nếu em ở cương vị của anh, thì em mới hi