
u buồn như nơi này nữa.
Mày hãy thôi nghĩ về hắn, thôi mộng tưởng đi, hãy sống thực tế, hãy nhìn vào sự thực, cả đời mày chỉ là một chuỗi ngày cô độc, mày sẽ không bao giờ nhận được hạnh phúc nữa, mày sẽ không bao giờ có, không bao giờ có thể thay đổi được định mệnh của chính mày, hãy quên đi…!!
Thanh ngước mắt nhìn lên, khi ánh mắt Thanh nhìn vào ánh mắt hắn, cả người Thanh đông cứng lại, đôi mắt Thanh mở to nhìn nhắn không chớp, khuôn mặt Thanh trắng bệch.
Chiếc túi sách trên tay Thanh rơi xuống đất, Thanh cảm tưởng bây giờ cả vũ trụ đang ngừng chuyển động, cơ thể Thanh đang trôi theo dòng chảy của thời gian. Thanh đang giết chết dần giác quan của chính mình, Thanh tưởng đây là mơ, đây không thể nào là hiện thức, hắn không thể ở đây, không thể…??
Trong lòng Thanh lúc này không biết nên buồn hay nên vui, gặp lại hắn trong một trường hợp không ngờ thế này là ước mơ cả đời của Thanh, nhưng mà hắn đâu có yêu Thanh, đâu có muốn Thanh ở bên hắn, với hắn mà nói Thanh vẫn mãi là cô gái đáng ghét, vẫn mãi là một kẻ không ra gì.
Trên khuôn mặt của hắn, bây giờ không phải là yêu mà là hận, đôi mắt hắn nhìn Thanh như thể hắn muốn xé Thanh ra từng mảnh, đúng là hắn hận Thanh, hận Thanh đến chết.
Giọng hắn đầy cay đắng.
_Chào cô. Lâu rồi không gặp…!!
Thanh giật mình, lảng tránh ánh mắt nhìn như thiêu như đốt của hắn, Thanh run giọng đáp.
_Chào..chào anh…!!
Hắn nhếch mép lạnh lùng.
_Tôi quên chưa gửi thiệp chúc mừng đám cưới của cô. Bây giờ mới gửi được lời chúc tới cô, tôi hy vọng không phải là đã quá muộn…!!
Thanh tái mặt, từng lời nói của hắn như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Thanh. Cổ họng Thanh khô khốc, khó khăn lắm Thanh mới thốt nên lời.
_Anh…anh…bảo..bảo sao…??
Hắn cười khẩy.
_Chắc là cô hạnh phúc lắm, đến bây giờ tôi mới biết, tất cả mọi thứ mà cô nói với tôi, làm cho tôi đều là giả dối cả….!!
Thanh nghẹn họng, Thanh quá đau nên không thể thốt nổi nên lời. Thanh không tài nào hiểu được, tại sao hắn lại biết Thanh và Thiên Long lấy nhau, tại sao hắn lại biết, tại sao…??
Thanh run rẩy, bàn tay Thanh siết chặt lấy vạt áo, bây giờ ngay cả nhìn thẳng vào mắt hắn Thanh cũng không dám, sực lực, dũng khí của Thanh đã tan theo mấy khói. Thanh chỉ còn lại cái xác không hồn.
Hắn không cần biết gì đến cảm giác của Thanh, hằn gằn giọng.
_Cô đến đây làm gì…?? Tôi tưởng bây giờ cô và hắn đang vui hưởng tuần trăng mật…??
Đôi môi Thanh run run, Thanh không chịu đựng được lời nói châm chích của hắn. Lảo đảo đứng dậy, Thanh run rẩy nói.
_Tôi..tôi làm việc ở đây….!!
Hắn kinh ngạc nhìn Thanh không chớp, hơn một năm nay, không ngày nào nỗi nhớ Thanh không dày vò hắn. Mặc dù hắn là người chủ động rời xa Thanh nhưng hắn yêu Thanh, hắn không muốn một thằng đàn ông nào được phép lại gần Thanh nhưng sự thực thì quá phũ phàng Thanh và Thiên Long đã lấy nhau.
Khi nhận được tin ấy, hắn cảm tưởng hắn đã chết rồi, mọi ý nghĩa trên cuộc đời này đã rời xa khỏi hắn, hắn muốn hắn chết một cách nhanh chóng, muốn kết thúc cuộc đời đầy khổ đau và bất hạnh của hắn nhưng bố mẹ hắn, con hắn, bạn bè hắn không cho phép hắn làm thế.
Từ yêu biến thành hận, hắn quyết tâm phải chữa lành đôi chân, gần một năm qua hắn chiến đấu với bệnh tật, cuối cùng hắn cũng có thể đi bằng đôi chân của hắn, hắn có thể tự do bay nhảy, tự do làm những gì mà hắn thích.
Hắn càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng lạnh lùng, Thanh đã biến đổi hắn, từ một con người mới nửa vời đi vào ngõ cụt nay con đường hắn đi hoàn toàn bị bít lối, hắn không còn biết gì cả.
Thanh là tất cả mọi thứ mà hắn có nhưng khi thứ quý giá đó biến mất khỏi bàn tay hắn, hắn trở thành một kẻ máu lạnh, một kẻ sắt đá.
Hắn nhìn Thanh, nhìn cho thật kĩ, gặp lại Thanh thế này khiến hắn vui lắm nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bây giờ Thanh không còn thuộc về hắn nữa, hắn lại điên lên, hắn căm hận Thanh, hắn muốn phá tan tất cả những gì mà Thanh đang có. Hắn lạnh lùng.
_Cô làm việc ở bộ phận nào…??
Thanh lí nhí.
_Bộ phận thiết kế…!!
Hắn ra lệnh.
_Đi theo tôi…!!
Thanh đứng im một chỗ, Thanh cảm nhận được sự hận thù toát ra từ trong ý nghĩ của hắn, bây giờ Thanh thấy hắn thật nguy hiểm, hắn không phải là người mà Thanh từng quen biết nữa, đôi mắt của hắn ngày càng u buồn, khuôn mặt của hắn tái xanh, hắn gầy đi nhiều quá.
Thanh muốn chạy lại ôm chầm lấy hắn, muốn gọi tên hắn tha thiết, muốn nói rằng Thanh yêu hắn, cần hắn, mẹ con Thanh không thể sống thiếu hắn.
Thanh lặng im không dám nói gì, hắn khác xưa, nghĩa là tình cảm của hắn dành cho Thanh còn tồi tệ hơn lúc trước. Thanh vẫn vậy, vẫn yêu hắn, vẫn chờ hắn trong vô vọng, vẫn muốn hắn yêu Thanh. Nhưng trái tim của hắn có hướng về Thanh không, Thanh không thể đoán, cũng không thể hỏi hắn.
Hắn đang đi, hắn dừng bước, quay người lại hắn hét.
_Sao cô còn đứng đấy…?? Cô có định đi theo tôi không…??
Thanh giật mình sợ hãi, giọng nói của hắn chứa ngàn mũi kim, chúng đang làm trái tim Thanh rỉ máu. Thanh luống cuống, chân tay Thanh lúc này thật thừa thãi, Thanh nửa muốn đi theo hắn, nửa lại sợ không dám.
Thanh vẫn đứng ở đấy, đô