
h…!!
Hắn cười nhạt.
_Bản tính ương bướng của cô đúng là khó sửa, nhưng mà cô nên nhớ đây là công ty, nhân viên phải ghe lời sếp, cô nên biết thân biết phận của mình, dù cô có muốn nghỉ việc cô cũng phải được sự đồng ý và cho phép của tôi.
Thanh vừa đau, vừa hận.
_Nếu anh ghét tôi đến thế, anh nên để cho tôi đi, vì gặp mặt nhau hàng ngày ở đây có khác gì giết chết nhau. Thôi thì tạm biệt, tôi hy vọng chúng ta từ nay không bao giờ phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này nữa.
Anh từng bảo là nếu mai sau anh có gặp lại tôi thì chúng ta hãy coi nhau như hai người xa lạ, gặp mà không cần phải chào, chúng ta cứ lướt qua nhau như hai người tình cờ gặp nhau trên đường. Bây giờ anh hãy làm theo những gì mà anh nói đi. Tôi đi đây…!!
Lời nói trêu tức của Thanh, khiến cơn giận dữ của hắn bùng nổ. Hắn thô bạo bóp chặt tay Thanh, hắn lôi Thanh đi theo hắn. Thanh hốt hoảng vội kêu lên.
_Anh đang làm gì thế…?? Mau buông tay tôi ra…!! Buông ra…!!
Hắn không nghe, không thấy gì, bây giờ hắn cần phải làm một cái gì đó, cần phải phá một cái gì đó cho hả cơn giận của hắn, hắn căm ghét hết mọi thứ ở trên đời, cái mà hắn không có được khiến hắn phát điên, cảm giác mình vừa mất đi một báu vật là một hình phạt khủng khiếp nhất mà hắn từng nhận được.
Lòng hắn căm thù sục sôi, hắn oán hận ông trời, oán hận số kiếp của hắn. Đối với Thanh, hắn yêu quá nhiều mà cũng hận quá nhiều, hắn vừa yêu vừa hận, vừa căm ghét vừa thương, vừa muốn tránh xa vừa muốn lại gần, vừa muốn Thanh biến mất vĩnh viễn khỏi mắt hắn, vừa muốn Thanh đừng bao giờ rời xa hắn. Chưa có lúc nào hắn thấy tình cảm của hắn rối rắm, và bất an thế này.
Ở gần bên cạnh Thanh mang lại cho hắn nhiều cung bậc tình cảm, cảm xúc khác nhau, cái mà hắn nhận được có lẽ chỉ toàn nỗi đau và hận thù mà thôi. Đúng là bây giờ trong lòng hắn chỉ có hận mà không có yêu.
Hắn lôi Thanh vào một căn phòng trống, căn phòng dành cho tổng giám đốc, từ khi làm việc ở đây Thanh chưa từng đến và cũng chưa từng đi ngang qua, có thể do Thanh quá bận, và cũng có thể do Thanh không còn tâm trạng quan tâm đến những thứ khác, Thanh không muốn biết gì cả, nỗi đau, sự buồn phiền đã chiếm hết tâm trí Thanh, nó không còn chỗ trống cho những thứ đó.
Hắn đóng sầm cửa lại, hắn đẩy Thanh đứng sát vào tường, hắn mặc Thanh có thích hắn, có yêu hắn, có muốn hắn gần gũi Thanh hay không…?? Hắn hôn Thanh một cách thô bạo, đôi môi của hắn chiếm lấy đôi môi Thanh, bàn tay hắn siết chặt lấy cơ thể Thanh.
Nước mắt Thanh chảy ra, đầu Thanh trống rỗng, cơ thể Thanh nhẹ bỗng, bàn tay Thanh buông thõng, Thanh không biết là Thanh có còn cảm nhận được gì từ không khí xung quanh nữa không, tai Thanh còn nghe được gì nữa không..??
Có lẽ tất cả mọi giác quan trên người Thanh đã chết rồi, chúng không còn cảm nhận được gì nữa, tất cả giác quan của Thanh chỉ hướng về một người duy nhất là hắn mà thôi.
Hắn hôn Thanh bằng tất cả con tim, bằng tất cả nỗi nhớ nhung, từ thô bạo chuyển sang dịu dàng, từ hờ hừng chuyển sang cuồng nhiệt, tâm tư hắn thay đổi nên hắn hôn Thanh cũng thay đổi theo tâm trạng của hắn.
Thanh đứng im, cơ thể Thanh cứng đơ, nước mắt Thanh hòa cùng nước mắt của hắn, cả hai đều đang khóc, lòng hắn đau vì hắn nghĩ hắn yêu mà không được yêu, còn Thanh, Thanh tưởng hắn ghét Thanh, hận Thanh nên tiếng yêu trong lòng Thanh vẫn mãi câm nín.
Thanh không dám nói cho hắn biết là Thanh yêu hắn, cần hắn, muốn hắn chăm sóc, bảo vệ Thanh cả đời. Không dám nói cho hắn biết bây giờ hắn đã có thêm một đứa con, Thanh không dám nói gì cả.
Thanh sợ hắn hắt hủi, sợ hắn quan tâm đến Thanh vì hắn cần đứa con, mà không phải là cần Thanh, làm sao Thanh dám nói gì, dám cho hắn biết gì khi chưa xác định được tình cảm của hắn.
Thanh là một cô gái trọng chữ tín, một cô gái có lòng tự trọng cao, dù yêu người ta, muốn người ta yêu lại mình, Thanh có thể làm tất cả để người ta chú ý đến Thanh nhưng tuyệt nhiên không chấp nhận lòng thương hại của người đó, tuyệt nhiên không, Thanh thà sống cô độc cả đời, thà một mình nuôi con, thà như vậy còn hơn nhận nỗi đau không bao giờ dứt.
Thanh sợ nếu hai người lấy nhau vì trách nhiệm, lấy nhau vì lòng thương hại sẽ không có hạnh phúc, sẽ biến người kia thành kẻ thù, Thanh sợ điều đó nên Thanh phải tránh, phải câm lặng, mặc dù lòng Thanh đau, mặc dù trái tim Thanh tan nát.
Hắn hôn Thanh, ôm Thanh thật chặt, trong một thoáng giây hắn cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được trái tim hắn đang đập rộn ràng trong lồng ngực nhưng hình như ông trời luôn trêu ngươi hắn, ông trời không muốn hắn nhận được hạnh phúc, không muốn hắn có được người con gái hắn yêu.
Trí óc hắn không ngừng hoạt động, căng thẳng, mệt mỏi, hắn buông Thanh ra. Đôi mắt hắn nhìn Thanh không rời, bàn tay hắn run run, hắn thấy Thanh khóc, hắn không chịu được.
Cổ họng hắn khô khốc, cố gắng nén cảm xúc đang tuôn trào trong lòng, giọng hắn khàn khàn.
_Tôi…tôi xin…xin lỗi…!!
Thanh khóc nấc lên, không nói một câu, Thanh nhìn lại hắn, bàn tay Thanh sờ nhẹ lên má hắn, Thanh nghẹn ngào hỏi.
_Anh..anh có khỏe không…?? Đôi…đôi chân