
i mắt Thanh nhìn hắn là cả một bầu trời nhớ nhung thăm thẳm, Thanh muốn qua ánh mắt nói cho hắn biết Thanh nhớ hắn và yêu hắn đến mức độ nào.
Hắn bây giờ thù hận đã che khuất đi lí trí của hắn, hắn không còn nhận ra được điều gì nữa, với hắn mà nói tình yêu trong con tim hắn đã chết rồi, chết ngay từ cái lần Thanh bỏ hắn đi lấy chồng, hắn luôn hy vọng sau khi hắn chữa khỏi bệnh, hắn sẽ về Việt nam tìm Thanh, hắn sẽ nói cho Thanh biết hắn yêu Thanh, muốn Thanh làm mẹ của con hắn, nhưng tất cả đã muộn màng, hắn cay đắng nhận ra hắn luôn là kẻ thất bại trong tình yêu.
Hắn bước lại gần Thanh, bàn tay của hắn dơ lên, hắn muốn kéo Thanh đi nhưng sự đụng chạm vào thân thể Thanh khiến hắn run rẩy, hắn không có khả năng làm điều đó, chỉ cần một cái động chạm thôi cũng khiến hắn phát điên. Hắn phải tìm cách tránh xa Thanh bằng mọi giá, hắn sợ nếu được gặp mặt Thanh hàng ngày, hắn sẽ không kiềm chế được lòng, hắn sẽ gây nên tội thêm một lần nữa. Hắn đã yêu Thanh mất rồi.
Giọng hắn khàn khàn.
_Cô đi theo tôi hay là cô muốn tôi đuổi việc cô…??
Thanh kinh hãi, Thanh run rẩy, hắn là sếp của Thanh, điều đó có nghĩa từ nay về sau cả hai sẽ phải gặp nhau lâu dài. Thanh nghĩ.
_Thà rằng mình không bao giờ gặp lại hắn còn hơn gặp hắn mà bị hắn khinh ghét, bị hắn chửu rủa, bị hắn lãnh đạm, mình nên đi thôi, mình nên trốn tránh tiếp. Mình muốn lưu giữ lại những kỉ niệm êm đẹp đã có giữa mình và hắn, mình không muốn sống trong không khí đầy hận thù, căng thẳng và chán ghét nhau thế này.
Thanh bước giật lùi, miệng Thanh khô khốc.
_Tôi..tôi cần phải..phải về…!!
Hết chịu nổi, hắn lôi Thanh giật lại, cơ thể Thanh đã yếu nên chỉ cần một cái giật nhẹ của hắn, Thanh ngã nhào vào lòng hắn, hai tay hắn buông thõng, đôi mắt hắn đục ngàu, hắn đang cảm nhận được hơi ấm của Thanh,cảm nhận được mùi hương trên tóc Thanh, cảm nhận được trái tim hắn đang đập thật nhanh, hắn ngỡ tưởng trái tim hắn từ nay không còn rung lên nữa nhưng mà không phải khi ở gần bên Thanh, mọi thứ mà hắn cố gắng gìn giữ, cố gắng kìm nén bao lâu nay đã không còn tuân theo lí trí và mong muốn của hắn nữa.
Hắn sợ hãi, hắn sợ hắn sẽ gây nên tội, sẽ làm tổn thương Thanh nhưng cơ thể Thanh ấm áp quá, mùi hương trên tóc Thanh quyến rũ và nồng nàn quá, hắn không thể buông tay, hắn tham lam muốn ôm chặt lấy Thanh, muốn giữ Thanh cho riêng mình hắn, chỉ cho riêng hắn thôi…!!.
Hắn đau xót nhận ra Thanh gầy hơn trước, đôi mắt đầy sầu muộn, ánh mắt chứa đầy buồn đau. Hắn tưởng Thanh đang chìm đắm trong hạnh phúc hôn nhân thì đôi mắt kia, khuôn mặt kia, cơ thể kia phải tràn ngập hạnh phúc, tràn ngập niềm vui và sức sống chứ..??. Tại sao Thanh lại buồn, lại khóc, lại run rẩy sợ hãi khi gặp mặt hắn, tại sao…??
Bàn tay của hắn từ từ nâng lên, hắn ôm siết lấy Thanh. Bây giờ hắn không còn nghĩ được gì nữa, hắn cần Thanh, cần cảm nhận Thanh đang trong vòng tay của hắn, cần biết rằng hắn có Thanh trong đời, hắn mặc Thanh đã thuộc về ai, trái tim Thanh có ai.
Hắn chỉ cần biết phút giây hiện tại này hắn có Thanh, được ôm Thanh, được gần gũi Thanh là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Hắn sợ mai đây hắn sẽ không còn cơ hội ôm Thanh, không được gần gũi Thanh như thế này nữa. Hắn ước thời gian đừng trôi, hãy dừng lại phút giây này, hãy dừng lại…!!
Mọi người đi qua đi lại, họ kinh ngạc nhìn Thanh và Dũng không chớp, có người mỉm cười, có người lắc đầu, có người tò mò muốn biết Thanh đang ôm ai…?? Người đàn ông kia là ai…??
Bàn tay ôm lấy hắn, Thanh ôm lấy hắn thật chặt, Thanh cố hít lấy mùi hương của hắn, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ hắn, hơn một năm nay không ngày nào là Thanh không ước được ở gần bên hắn như thế này.
Thanh chưa từng hối hận là đã sinh con cho hắn, Thanh yêu đứa bé, yêu bố của nó. Ngày xưa lúc còn bé thơ Thanh từng ước là sẽ sinh cho người mình yêu một đứa con, đứa bé sẽ là cầu nối tình cảm giữa hai người.
Người con gái nào mà chả mong muốn đứa con của mình có cả cha lẫn mẹ, riêng đối với Thanh, Thanh còn mong nhiều hơn thế, vì cho đến tận bây giờ Thanh vẫn chưa biết được tình cảm của Dũng dành cho mình thế nào, vẫn không biết hắn có yêu Thanh, có cần Thanh ở bên đời hắn không hay là hắn hận, hắn khinh ghét Thanh…??
Thanh nhắm chặt mắt lại, cố gắng lấy hết dũng khí, Thanh đẩy hắn ra khỏi cơ thể, Thanh run rẩy.
_Tôi…tôi…cần đi nộp bản thảo…!!
Hắn căm hận nói.
_Cô phải nghe lời tôi nếu không tôi cho cô nghỉ việc ngay lập tức…??
Thanh đau khổ đáp.
_Nếu thế anh cứ làm đi. Tôi không cần một ông chủ độc tài…!!
Hắn khinh khỉnh.
_Cô sợ gặp tôi sẽ bị thằng chồng của cô ghen chứ gì…?? Cô yên tâm, dù tôi có ngu dại, tôi cũng không ngốc đến nỗi gây ra điều gì ngu ngốc để bị sỉ nhục và bị đe dọa nữa đâu. Tuy rằng tôi ghét cô nhưng tôi cũng thật lòng cầu chúc cho cô hạnh phúc…!!
Thanh giật mình, giọng Thanh thiếu sức sống.
_Anh…anh vừa nói gì…??
Hắn lạnh lùng.
_Đó không phải là việc của cô. Đi theo tôi mau…!!
Thanh chống cự yếu ớt.
_Tôi không đi đâu cả. Nộp xong bản thảo này, nhiệm vụ của tôi đến đây là hết. Anh không có quyền bắt ép tôi làm những gì mà tôi không thíc